Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1940 - Tiểu hữu rất tốt




Lâm Khôi đột nhiên dừng bước ở bìa rừng, vẻ mặt căng thẳng đến gần hành lễ.

“Đại đại đại nhân...”

“Nơi này là đất cổ rừng hoang, Thụ tôn giả chiếm cứ mấy vạn năm, ông ta là đại yêu đáng sợ chân chính, tiểu nhân không dám đi về trước nữa.”

“Vẫn, vẫn mong đại nhân khai ân, tha cho tiểu nhân...”

Chẳng qua chỉ nói mấy câu, nét mặt tiểu quái tủi thân dáng vẻ khó xử, cũng không biết là sợ lão quái kinh khủng trong khu rừng phía trước, hay là e ngại đại bảo kiếm trong tay mình.

Nhìn dáng vẻ này có evẻsắp bật khóc rồi.

Dịch Phong hoài nghi nhìn một lúc, chỉ thấy rửng cây không có gì kỳ lạ, vẻ nghi ngờ trong mắt không khỏi nhiều hơn.

“Nơi này thật sự có lão quái à? Sao ta lại không nhìn ra.”

Tiểu quái còn chưa hành lễ lên tiếng.

Trong rừng đột nhiên chấn động vang vọng, vô số cành cây dây leo bắn ra từ sâu dưới lòng đất, rêu xanh và cây khô đều bị chấn động rơi rớt, mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển!

Tất cả cành cây dây leo như có sức sống, đều chiếm cứ về phía đại thụ cao lớn nơi sâu nhất!

Cây cao vạn trượng kia đột nhiên trợn to đôi mắt dọa người, từ trên cao nhìn xuống như trời trăng, giọng nói già nua dường như thông qua vạn cổ truyền đến, vang vọng chấn động trăm ngàn dặm rừng cổ.

“Là ai quấy rầy bồn tọa ngủ say…”

Nhìn cây khổng lồ khủng khiếp thức tỉnh, toát ra khí thế đáng sợ.

Tiểu quái hoảng hốt đến độ ôm đầu nằm rạp dưới đất, chỉ lo đầu không lo mông nữa.

Bấy giờ Dịch Phong mới lộ ra ý cười.

Tuyệt lắm.

Không dễ dàng mà!

Cuối cùng đã gặp được lão quái ra hình ra dạng rồi!

Dịch Phong gấp không chờ nổi tiến lên một bước, lên tiếng chính là lời lẽ khiêu khích quen thuộc.

“Bắt đầu từ hôm nay, địa bàn của ngươi do ta làm chủ!”

“Con chuột già nhà ngươi, sau này đổi chỗ khác ngủ đi, nếu không phục chúng ta đánh một trận xem thực hư thế nào!”

Tuy nói hai bên không thù không oán, nhưng vì để tìm chết thành công, nhất định phải lôi kéo thù hận, mở miệng đã muốn chiếm hang ổ của người khác, chắc chắn đối phương sẽ không nhẫn nhịn.

Bất kể xuất phát từ sĩ diện hay lợi ích bản thân, cây già này tuyệt đối sẽ phẫn nộ ra tay.

Khó tránh khỏi một trận đại chiến tại đây!

Chính vào lúc Dịch Phong nhìn chăm chú với vẻ mong đợi.

Cây già che khuất bầu trời từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt khổng lồ đánh giá một lúc vậy mà bật cười thành tiếng.

“Hahaha…”

Tiếng cười lớn vang vọng khắp rừng rậm, vô số dây leo tản ra xung quanh.

Chớp mắt Lâm Khôi đã bị cuốn lấy không thấy bóng dáng, chỉ để lại một mình Dịch Phong cầm đại bảo kiếm, dây leo trước mặt đan thành bàn ghế, hoàn toàn không hề có chút sát ý nào.

Tình hình này có chút ngoài dự đoán.

Dịch Phong nắm chặt đại bảo kiếm ánh mắt nghi ngờ, bấy giờ mới phát hiện cây khổng lồ lại lần nữa ngủ say, hoàn toàn bị dây leo và rêu xanh phủ lên, không chút khí thế.

Ngay sau đó.

Thế mà lại có một ông lão mặt đầy vết hằn của cây, mỉm cười chống gậy bước đến.

Nhìn đến đây, Dịch Phong sững người.

Ông lão nở nụ cười ôn hòa, đi thẳng đến bên cạnh dây leo vươn tay mời.

“Tiểu hữu, xin mời ngồi xuống trò chuyện.”

Thấy đối phương lịch sự đưa ra lời mời, Dịch Phong không thể nắm chặt đại bảo kiếm nữa, sức lực toàn thân như thể đánh vào bịch bông, chỉ đành ngơ ngác đến gần ngồi xuống.

Ông lão không nhanh không chậm rót trà, lúc đẩy ly trà qua mỉm cười nhìn chăm chú.

Đánh giá một lúc, gật đầu vuốt râu.

“Các hạ, trong ngục trấn ma này đều là những người đồng bệnh tương liên, trừ sinh linh bên rìa chém giết vì khí huyết, những lão già như chúng ta đã ẩn dật mấy vạn năm, không ai muốn lãng phí tinh lực, có thể không ra tay sẽ không ra tay, giữ lại thực lực yên tĩnh chờ đợi thiên thời, suy nghĩ làm sao phá vỡ vùng đất này.”

“Cho nên nếu ngươi muốn khu rừng này, ta sẽ dâng lên hai tay. Cùng lắm thì lão hủ tìm một chỗ nghỉ chân khác là được.”

Vừa dứt lời, Dịch Phong cảm thấy đau trứng.

Mình vì muốn kéo thù hận mới lên tiếng muốn chiếm địa bàn của người ta, bây giờ thì hay rồi, người ta lại muốn chắp tay dâng lên, khiến cho mình giống như ức hiếp người ta vậy…

Mẹ nó còn chơi thế nào được nữa?

Đối diện với ông lão hào phóng lịch sự này, Dịch Phong đột nhiên có chút xấu hổ.

Bưng ly trà nghi ngờ ngồi đối diện rất lâu, hắn cũng không biết phải nói gì.

Nhớ lại những gì nghe thấy khi trước mới căng da đầu hỏi.

“Ta nghe nói trong ngục trấn ma có rất nhiều lão quái của các tộc khủng khiếp hung hãn, bắt đắc dĩ mới bị phong ấn bắt giữ ở đây, sao ngươi lại dễ nói chuyện như thế…?”

Ông lão nghe vậy mỉm cười, đặt ly trà xuống trong mắt tràn ngập cảm khái.

“Hahaha…”

“Câu này không phải giả nhưng cũng chỉ là lời từ một phía. Ngục trấn ma này tất nhiên có sinh linh hung ác, nhưng tuyệt đối không phải khắp nơi đều là ác linh, cũng như các tộc trên thế gian, trước giờ đều không có chính tà tuyệt đối, chỉ là lợi ích và phe phái khác nhau mà thôi!”