Lời này vừa nói ra, hai người đều gấp đến độ trợn to đôi mắt.
“Tôn Giả, cái này?”
"An Thế Tuyên xuất thân như thế nào, thuở nhỏ hưởng dụng bao nhiêu tài nguyên, Dịch Phong cũng chỉ xuất phát từ phàm tinh, há có thể so sánh với loại công tử đại tộc này..."
“Đúng vậy, địa vị của hai người này chênh lệch quá lớn, nếu Dịch Phong có tài nguyên như hắn, chưa chắc hôm nay không bằng hắn, sau này chỉ cần gia nhập bồi dưỡng, nhất định có thành tựu!”
Mắt thấy hai người càng nói càng gấp, giống như thật sự gặp phải thiên tài gì đó vậy.
Vũ Văn Thiển Nguyệt rốt cục không còn kiên nhẫn, lạnh nhạt chú ý lên tiếng.
"Bản tôn đã có kết luận, việc này không cần nhắc lại."
Một câu chấn nhiếp ngàn vạn lần không cam lòng!
Cho dù tiếc hận cỡ nào, lời nói của vị tôn giả này chính là mệnh lệnh tuyệt đối, không cho phép bọn họ có chút dị nghị nào.
Hai người đành phải cung kính làm lễ, chuẩn bị cáo lui rời đi.
Nhưng vào lúc này.
Ngoài cửa điện có một vị đệ tử tinh anh bước vào, cầm lệnh bài trong tay đến vội vàng ôm quyền!
“Tôn Giả!”
“Đại sự không tốt, An Thế Tuyên và đệ tử ngoại môn mới tới tranh đấu, tay chân đứt đoạn!”
Bịch!
Giọng trầm khiến hai người cả kinh nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ tức giận.
Vũ Văn Thiển Nguyệt ngược lại cực kỳ bình tĩnh, hình như đã không cảm thấy kinh ngạc.
"Lại là hắn."
"Thương thế của đệ tử mới tới như thế nào, tay chân đứt đoạn có thể nối lại, tương lai có ảnh hưởng đến tu vi tâm cảnh hay không?"
Lạnh lùng hỏi qua mấy câu, hai người nghe được trong lòng thở dài.
Thế gian cường giả vi tôn, đây chính là chân lý.
Mặc dù tính cách của An Thế Tuyên thấp kém, nhưng người ta có thiên tư tu vi xuất chúng, đáng để chú ý nhiều hơn, mặc dù gây ra đại họa, Vũ Văn Tôn Giả cũng bức bách đại cục không cách nào trách móc nặng nề, chỉ có thể lo lắng cho vị đệ tử yếu đuối đáng thương kia.
Ai, hiện thực bi thương.
Ngay khi hai người bất đắc dĩ thầm than, đệ tử làm lễ lại lộ vẻ khó xử!
“Khởi, khởi bẩm Tôn Giả!”
"Người bị cắt đứt tay chân là An Thế Tuyên!"
Hả?
Ba người nghe được đều ngây người, đột nhiên mở to đôi mắt.
Chấn động!
Không chỉ hai tên thuộc hạ kinh ngạc đến trợn to mắt, ngay cả Vũ Văn Thiển Nguyệt cũng lộ ra mấy phần chấn động!
Bọn hắn hoàn toàn không ngờ, An Thế Tuyên tu vi không tầm thường lại bị người ta đánh gãy tay chân, công tử đại tộc trước giờ ngang ngược càn rỡ vậy mà ăn quả đắng?
Chuyện này thực sự nằm ngoài dự đoán.
Kỳ lạ hơn là nhân vật hung ác như An Thế Tuyên, lại vấp ngã trước một đệ tử mới đến, thật sự quá khó tin.
Từ lúc nào ngoại môn lại có đệ tử mới ghê gớm như thế?
Mày liễu Vũ Văn Thiển Nguyệt khẽ cau, không nhịn được nghi ngờ hỏi tiếp.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói tỉ mỉ xem.”
Hai thuộc hạ hoảng hốt không nhẹ, nghe tiếng ngạc nhiên nhìn chằm chằm.
Đệ tử ôm quyền trong điện vẻ mặt căng thẳng, run giọng kể lại những gì nghe thấy được.
“Khởi bẩm tôn giả!”
“Theo nhiều đệ tử nói, lúc trước có một đệ tử phàm tinh vào ở Lạc Hà Thiên Phủ, An Thế Tuyên nhìn trúng tiên phủ kia muốn chiếm cho mình, sau khi hai bên tranh chấp đã ra tay, An Thế Tuyên bị người ta đánh gãy tay chân, bây giờ trọng thương hồi phủ!”
Tu sĩ phàm tinh?
Xuất thân như vậy còn là đệ tử mới, thế mà có thể nghiền ép An Thế Tuyên?
Thật sự là tư chất và chiến lực nghịch thiên, hạt giống tinh anh hiếm có!
Nghe bẩm báo mắt đẹp của Vũ Văn Thiển Nguyệt lóe sáng.
Hai người còn lại cũng trừng to mắt, nhất là nghe thấy chữ “Lạc Hà Thiên Phủ”, không nhịn được suy đoán, lên tiếng thăm dò.
“Chắc không phải là...”
“Tu sĩ phàm tinh kia tên họ là gì...?”
Đệ tử ôm quyền lập tức đáp, vang vọng đại điện!
“Theo danh sách ghi chép, người đó tên Dịch Phong!”
Vừa dứt lời hai người giật mình trợn tròn mắt, gương mặt đan xen giữa ngạc nhiên mừng rỡ và chấn động, có thể thấy rõ vẻ hưng phấn trong sự phức tạp!
“Dịch Phong?!”
“Quả nhiên là hắn!”
Nghe lời nói mừng rỡ kích động của hai người, lại lưu ý nét mặt hưng phấn của bọn hắn, Vũ Văn Thiển Nguyệt cũng cảm thấy chấn động to lớn, nhưng giờ phút này sắc mặt có chút khó chịu.
Nàng ta nhìn lầm rồi...
Tuy chuyện này không trách nàng ta được, nhưng quả thật nàng ta đã xem thường tu sĩ phàm tinh tên Dịch Phong kia.
Đó là hạt giống tốt vượt xa An Thế Tuyên, suýt nữa vì thành kiến nhất thời mà bỏ lỡ, sau này nhớ lại chắc chắn sẽ hối hận.
Nghĩ lại ban nãy hai người liên tục khuyên giải cũng không khiến nàng ta thay đổi tâm ý, sắc mặt Vũ Văn Thiển Nguyệt có chút mất tự nhiên, chỉ cảm thấy xấu hổ.
Yên tĩnh vài giây, nàng ta không nhịn được hỏi tiếp.
“Người đánh An Thế Tuyên bị thương, thật sự là tu sĩ phàm tinh Dịch Phong sao?”
Người đến ôm quyền đáp, giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Khởi bẩm tôn giả, chính là Dịch Phong, chuyện này cực kì chính xác, đã truyền đến khắp tiên phủ rồi.”