Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1920 - Vinh quang mà người đời không dám nghĩ đến




Hủy lệnh bài thì không nói, còn giết mệnh sứ Tử Tinh?!

Mẹ nó chứ...

Giờ phút này.

Hắn thật sự đã hiểu tu vi kiến thức của mình ít ỏi cỡ nào, so với Dịch Phong chênh lệch đâu chỉ như trời với đất!

Ngơ ngác ngồi nhìn chăm chú rất lâu, Quy Vạn Hải hoàn toàn chấn động, một lúc lâu sau cũng không thốt nổi câu nào, ngay cả hai chữ “Dịch huynh” đã đến bên môi, phân lượng cũng nặng đến kinh người.

Vinh dự.

Bất kể thế nào, có thể trở thành bạn tốt với nhân vật này, thật đúng là vinh dự mà người đời không dám nghĩ đến!

Đảo Ám Ảnh.

Trung tâm thành phố phồn hoa.

Màn đêm buông xuống, một nhóm công nhân tan làm cùng nhau đi về trước, cho dù trải qua cả ngày lao động, vẫn ăn mặc chỉnh tề tràn ngập sức lực như cũ.

Dạo bước dưới những tòa nhà cao chót vót, xuyên qua ánh đèn neon lấp lánh, nhóm công nhân nở nụ cười hạnh phúc, sau khi lóe lên vẻ hâm mộ đều kích động nghĩ đến tương lai.

“Đảo Ám Ảnh của chúng ta thật sự là thay đổi từng ngày!”

“Các huynh đệ, ngươi nói xem liệu có ngày nào đó, ký túc xá sau này của chúng ta cũng đẹp như thế không!”

“Nhất định sẽ như vậy!”

“Đúng! Chỉ cần chúng ta cố gắng, chắc chắn sẽ bước lên đại đạo, ngày tháng càng ngày càng tốt!”

Người dẫn đầu Hùng Phấn gật đầu mỉm cười, dùng giọng điệu người từng trải chỉ bảo.

“Tốt lắm, trẻ nhỏ dễ dạy.”

“Nói thật cho các ngươi biết, lúc đầu đội trưởng ta đến đảo Ám Ảnh, nơi này không hề xa hoa như bây giờ, tu vi của ta cũng thảm không nỡ nhìn, dựa vào cố gắng từng bước mới đi đến hôm nay, còn có thể nhận việc trong trung tâm thành phố, dẫn dắt đám huynh đệ các ngươi càng ngày càng tốt, nếu là ngày xưa nghĩ cũng chẳng dám nghĩ!”

“Chúng ta phải mang theo lòng biết ơn, nỗ lực tiến về trước!”

Nam Cung Nhất Phương vác theo cái thang nghe vậy ánh mắt sáng ngời, gương mặt tràn ngập mong đợi.

“Đội trưởng đại nhân nói rất đúng!”

“Chỉ cần chúng ta cố gắng đàng hoàng, tương lai nhất định càng ngày càng tốt! Thế gian này không còn nơi nào so sánh được với đảo Ám Ảnh của chúng ta, đây là cơ duyên lớn nhất của chúng ta, nhất định phải trân trọng!”

Chẳng qua chỉ làm việc mấy ngày.

Nam Cung Nhất Phương đã trải nghiệm chân thực phúc lợi của đảo Ám Ảnh, không chỉ tu vi tăng mạnh cảm ngộ được rất nhiều, ngay cả bảo vật đồng phục tùy ý phân phát, cũng là ước mơ không thể với tới ngày trước.

Cơ ngộ như vậy, ai gặp được cũng sẽ nhiệt huyết sôi trào!

Khiến người ta khiếp sợ hơn, công nhân xây dựng chỉ là thân phận ở tầng lớp thấp, chỉ cần cố gắng phấn đấu vẫn có vô số cơ duyên đại đạo đang chờ trước mắt!

Nghe lời nói phấn chấn, mặt mày phụ tử Hùng Phấn cũng mang theo vẻ tán thưởng.

“Đúng vậy.”

“Giác ngộ của thầy Nam Cung rất cao, chỉ mới đến mấy ngày đã có nhận thức như thế, tiền đồ vô lượng, không hổ là đồng hương Lam Tinh chúng ta.”

Nam Cung Nhất Phương mỉm cười gật đầu, vẻ mặt vẫn khiêm tốn.

“Đội trưởng, đội phó, mọi người quá khen rồi.”

“Sao ta có thể so sánh với hai vị, có thể trở thành một thành viên của đảo Ám Ảnh, có thể ra sức dưới trướng của hai vị thật sự là vinh hạnh của ta.”

Không kiêu ngạo không nịnh nọt, nhận thức rõ ràng.

Càng hiếm có hơn là ngay cả người thân cận liên quan đến quá khứ đến thăm dò, cũng không thể lay động được lòng trung thành của người này.

Khí độ và cách ăn nói không tầm thường, khiến Hùng Trọng phải nhìn bằng cặp mắt khác.

“Ừm, rất tốt rất tốt.”

“Trước đây chắc chắn thân phận thầy Nam Cung không tầm thường, các người phải học hỏi nhiều hơn.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Nam Cung Nhất Phương lộ vẻ hổ thẹn.

“Đội trưởng nói đùa rồi…”

“Quá khứ của ta thật sự không đáng nhắc đến, nếu không phải may mắn trở thành một thành viên của đảo Ám Ảnh, ta thật sự chỉ là ếch ngồi đáy giếng! Mong các vị đồng lieu đừng ghét bỏ, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng đại nhân, chúng ta cùng cố gắng góp một viên gạch cho đảo Ám Ảnh!”

Lời nói chân thành khiêm tốn vừa thốt lên, lập tức được mọi người tán thưởng.

Liên tục phụ họa, ai nấy vui vẻ.

Hùng Trọng cũng cảm thấy rất vui, lập tức phất tay.

“Tốt!”

“Hôm nay làm việc rất tốt, giác ngộ của mọi người cũng càng ngày càng cao, đội trưởng ta rất an ủi, mời mọi người đến thành tây ăn khuya!”

Lời nói hào hùng đẩy không khí lên cao trào, nhóm công nhân kích động hoan hô.

Trong bầu không khí thân thiết chân thành này.

Nam Cung Nhất Phương cực kì cảm khái, chỉ thấy ông trời không bạc đãi mình, hắn ta đã sớm buông bỏ thân phận tinh chủ, thay hình đổi dạng, ngay cả Tử Tinh mà hắn từng hướng tới cũng quên hết sạch trong tiếng cười đùa vui vẻ.

Những thứ vô dụng kia so với đảo Ám Ảnh chỉ là cái rắm!

Hắn ta của lúc này chỉ một lòng trung thành ra sức vì đảo Ám Ảnh, cùng khát khao vô hạn về “tiên sinh” trong truyền thuyết, nhưng lại không dám mơ ước xa vời có thể gặp được đại năng tuyệt thế đó.