Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 191: Dễ như trở bàn tay




Trong đại lao, Ngao Kim vẫn bị giam cầm, tay chân bị xiềng xích, trên cái đầu trọc lóc của hắn vẫn còn lại một dấu giày.

“Khốn nạn, là ai bảo các ngươi giam Kim lão ở đây?” Phệ Thiên Hoàng vừa bước vào đã bắt đầu chửi lớn: “Các ngươi còn không mau đem chìa khóa ra đây?”

Thuộc hạ giao chìa khóa cho Phệ Thiên Hoàng, vẻ mặt không nói nên lời.

Chẳng phải ngươi bảo bọn ta giam sao?

Đương nhiên, lời này hắn không dám nói thẳng ra.

Sau khi nhận lấy chìa khóa, Ngao Trung cười bước đến bên cạnh Ngao Kim, trước là giúp hắn mở xích, sau đó lại phủi dấu giày trên cái đầu trọc lóc của hắn, vừa cười hì hì nói: “Ờm, ờm, lão Kim à, trước đây là ta tắc trách, ngươi đừng tính toán với ta, mọi chuyện thật giống như lời ngươi nói, Khanh nhi thật sự là vị cứu tinh mà ngươi nói, ngươi bói cũng chuẩn thật đấy!”

Nghe đến đây, Kim lao chợt nghẹn ngào, run rẩy hỏi: “Thật không?”

“Thật, hoàn toàn là sự thật, cho nên bổn hoàng xin lỗi ngươi!” Phệ Thiên Hoàng vội vàng nói lời xin lỗi.

“Hoàng Tộc Nhất Mạnh ta có thể được cứu là tốt, có thể được cứu là tốt rồi!”

Kèm theo đó là một tiếng hét đầy kích động, sau khi nhìn Phệ Thiên Hoàng đầy căm hận, Ngao Kim lại ngồi xuống.

Sau đó, đầu hắn gục xuống.

“Kim lão, Kim lão?”

Phệ Thiên Hoàng vội vàng hét lên, đặt bàn tay lên cánh tay Ngao Kim, đồng thời một luồng yêu lực tràn vào cơ thể hắn.

“Chết tiệt!”

Ngay khi nhận thấy tình hình trong cơ thể của Ngao Kim, Phệ Thiên Hoàng đen mặt cho mình một cái tát.

Lão già này, rõ ràng là bị hắn đánh chết, chỉ có điều bởi vì không cam lòng, vẫn luôn cầm cự một chút hơi thở.

Hắn xua xua tay gọi hạ nhân đem chôn thi thể Kim lão, Phệ Thiên Hoàng mới đen mặt rời đi.

Nhưng trong lòng khó chịu vô cùng.

Một thầy bói lợi hại như vậy đã bị hắn đánh chết, nếu như giữ hắn bên cạnh, không biết có thể giúp hắn bao nhiêu việc nữa.

Ra khỏi đại lao, mới phát hiện đã sáng rồi.

“Báo!”

“Khởi bẩm Lang hoàng, Hồng Nhật Nhất Mạch đánh tới đây rồi.”

Ngay lúc này, thuộc hạ của hắn vội vàng chạy tới, lớn tiếng bẩm báo.

“Hay cho ngươi Hồng Nhật Nhất Mạch, không ngờ lúc này ngươi lại dâng tới cửa, thật sự cho rằng Ngao Trung ta vẫn là Ngao Trung của ngày hôm qua sao?”

“Truyền lệnh của ta, nghênh chiến!”

Ngay sau tiếng hét lớn, Ngao Trung giẫm lên không trung, trực tiếp bay đi.

Mặc dù tộc Phệ Thiên Yêu Lang mạnh hơn hầu hết các yêu thú, thiên phú cũng giỏi hơn nhiều, nhưng kẻ muốn tu luyện đến cảnh giới trên Yêu Vương thì đã ít lại càng ít, cũng chỉ là dễ dàng hơn nhiều so với yêu thú của những tộc khác mà thôi.

Cho nên hầu hết yêu lang đều ở cảnh giới tầng dưới cùng.

Phệ Vương bình nguyên lúc này, lấy sông làm ranh giới.

Hồng Nhật Nhất Mạch và Hoàng Tộc Nhất Mạch, mỗi bên tập hợp mười vạn quân cách hai bên bờ nhắm về phía nhau, hết sức căng thẳng.

Mặc dù mấy ngày trước Hồng Nhật Nhất Mạch đã mất đi một số lượng lớn cao thủ, nhưng khi chiến đấu với Hoàng Tộc Nhất Mạch thì vẫn mạnh như cũ, thậm chí sau khi Ngao Bì phát động phản loạn, Hoàng Tộc Nhất Mạch còn thất bại hết lần này tới lần khác.

Đương nhiên.

Trận chiến kiểu như này, vẫn là một trận phân tranh sức mạnh cao thấp.

Dưới áp lực của võ quán và Ngao Khánh, Ngao Tất Phương đã không còn đợi được nữa rồi, hôm nay hắn muốn làm một trận hạ gục toàn bộ Hoàng Tộc Nhất Mạch.

“Phệ Thiên Hoàng, nếu hôm nay ngươi chủ động khiến Hoàng Tộc Nhất Mạch của ngươi đầu hàng, có lẽ còn có thể bảo toàn tính mạng!”

Bên kia sông, Ngao Tất Phương đứng tít trên không, giọng điệu lạnh lùng nói với Phệ Thiên Hoàng.

“Hừ!”

“Ngao Tất Phương, ngươi cũng đừng có mà nói hươu nói vượn nữa, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.” Phệ Thiên Hoàng dậm chân đứng dậy, ngẩng đầu nói lớn: “Đến đây, trực tiếp đánh đi, đừng có mà nhiều lời như vậy.”

“Không ngờ lá gan của Ngao Trung ngươi cũng lớn đó chứ, lại có thể dám khiêu chiến với ta, hẳn là ngươi đã quên mấy ngày trước xấu hổ bỏ trốn như thế nào à!”

Ngao Tất Phương mặt khinh thường nói, yêu lực toàn thân đang chuyển động.

Đối với hắn mà nói, như vậy càng tốt.

Nếu có thể trực tiếp giết chết Phệ Thiên Hoàng, vậy cũng sẽ tránh được đại chiến của các thuộc hạ của hắn, giúp Hồng Nhật Nhất Mạch của hắn giảm đi rất nhiều tổn thất.

Yêu lực vừa động, uy lực của bán Tôn tản ra, chân hắn đạp trên không trung, khoảnh khắc tiếp theo đã ở ngay trước mặt Phệ Thiên Hoàng rồi.

“Đi chết đi!”

Ngao Tất Phương cười lạnh, ra chiêu nào cũng là sát chiêu.

Theo lòng bàn tay mãnh liệt đẩy ra, toàn bộ không gian chồng chéo lên nhau, yêu lực mạnh mẽ hóa thành từng tầng sóng to gió lớn giữa không trung, đột nhiên ầm ầm bao phủ Ngao Trung.

Nhìn thấy làn sóng đó đã kề cận đỉnh đầu Phệ Thiên Hoàng, Ngao Tất Phương không khỏi nhếch khóe miệng.

Một đòn này.

Ngay cả khi không giết chết Phệ Thiên Hoàng cũng đủ khiến hắn bị thương nặng.

Đây là sự áp chế của cảnh giới.

Cho dù hắn chỉ là bán Tôn, nhưng đối phó với một Yêu Tông, cũng thật dễ như trở bàn tay.

Nhưng ngay sau đó, mặt hắn liền biến sắc.