Giờ khắc này, trong lòng lão ta rõ ràng, danh hào này chính là muốn chết người...
Lão ta không xứng đáng!
Lại có người nói lão ta là Hải Chủ, lão tasẽ không chết không thôi với đối phương!
Dịch Phong ngược lại nghe rất vui mừng, cười ôm quyền cảm tạ.
"Đã như thế, đa tạ."
Khách sáo nói một lời, dĩ nhiên đã khiến Quy Thọ Niên kinh hãi hoàng sợ!
Liên tục đáp lễ mấy lần mới dám đứng dậy dẫn đường, đi thẳng vào sâu trong Bắc Hải.
Không lâu sau đó.
Phía trước xuất hiện tầng tầng cung điện của Bắc Minh Thâm Hải.
Cửa cung thật lớn tựa như màn trời, cho dù nhìn lên tượng lớn cũng nhỏ bé như sâu kiến, Dịch Phong cũngtừ từ cảm khái dưới sự dẫn dắt của Quy Thọ Niên gần phía trước, vẻ mặt kinh hỉ.
"Đây có phải là nơi cư trú của Hải Chủ không? Thật sự là khí phái..."
Quy Thọ Niên liên tục làm lễ, tươi cười lên tiếng giới thiệu.
"Đại nhân minh giám."
"Nơi này chính là nơi ở của các đời Hải Chủ, tiên môn do Vạn Cổ Hàn Băng chế tạo, kiên cố không thể phá hủy! Bắc Minh Thâm Hải này vốn thuộc Hải Chủ nhậm chức, chính là thánh địa của Côn Tộc, thông qua Hải Chủ đương đại kế vị mới chuyển ra, trải qua mấy vạn năm chế tạo, càng phồn thịnh kinh người, tuyệt đối không ở dưới Vẫn Thần Điện!”
Một phen giới thiệu thổi đến trâu bò, Dịch Phong nghe được cảm thấy hơi hứng thú.
Sau khi lần thứ hai nói lời cảm ơn, lại thấy lão giả liên tục đáp lễ, Dịch Phong đành phải lấy cớ nói lời tạm biệt, tiễn vị rùa có lòng tốt này đi để tránh đại chiến sau này ảnh hưởng đến người vô tội.
Đợi đến khi không còn ai khác.
Dịch Phong rốt cục chỉnh đốn lại, lên tiếng hô to về phía màn trời!
“Tại hạ Dịch Phong!”
“Nghe nói Hải Chủ có tu vi rất cao, là chiến lực tuyệt đỉnh đương thời, cho nên đến đây chỉ cầu một trận chiến, mong thành toàn!”
Cao giọng vang vọng, không hề có phản ứng.
Dịch Phong hơi buồn bực, đường đường là Hải Chủ bị người ta gọi cửa thế mà một chút tính tình cũng không có, cái này không hợp lý...
Bất đắc dĩ, hắn đành phải liên tiếp khiêu chiến.
Cổ quái chính là, cửa lớn thủy chung bình tĩnh như lúc ban đầu, không đáp lại chút nào.
Thật lúng túng.
Kết quả gì cũng nghĩ tới, duy chỉ có không nghĩ tới, ngay cả cửa nhà người ta cũng gọi mà không mở.
Dịch Phong chờ đến sốt ruột, chỉ đành cắn răng ôm quyền.
“Tại hạ khiêu chiến sốt ruột, chỉ có thể đắc tội!”
Nhìn cửa lớn không thể phá hủy trong truyền thuyết, Dịch Phong muốn chết đến mức không quan tâm quá nhiều lễ tiết, trực tiếp rút ra đại bảo kiếm, một kiếm bổ thẳng về phía trước!
"Răng rắc!"
Một tiếng giòn vang, cửa lớn thế nhưng bị đánh sập!
Chấn động đến biển sâu nước lũ cuồn cuộn, sóng triều tầng tầng lớp lớp quét ngang!
Dịch Phong trợn tròn mắt.
Không phải nói là kiên cố không thể phá vỡ sao?
Đồng thời hắn cũng hoài nghi Hải Chủ còn chưa gặp mặt.
Thế nhưng đã mạo muội ra tay, cho dù không có thù lớn, chuyện này cũng không còn đường quay đầu, hắn chỉ đành kiên trì cầm kiếm bước vào.
Ai ngờ bước vào tìm kiếm thật lâu, thâm cung của Hải Chủ lại không có một ai!
Đừng nói cái gì nhân vật lợi hại, ngay cả một con cá muối cũng không phát hiện, chỉ có Dịch Phong chậm rãi trợn to mắt nhỏ, vẻ mặt hoài nghi cuộc đời.
Cái này mẹ nó rõ ràng chuyển nhà?!
Ngay tại lúc này.
Phía xa trong đô thị hiện đại của Vân Tinh.
Sau khi công nhân kiến trúc làm việc chăm chỉ, công nhân vệ sinh quét dọn môi trường chuyên nghiệp, toàn bộ thành đã ra dáng, các cơ sở công cộng cũng được xây dựng đầy đủ.
Các bác gái tận hưởng cuộc sống hiện đại tuyệt vời, cư dân của đảo Ám Ảnh tràn đầy vinh quang hạnh phúc.
Một hồ nhân tạo.
Thanh Hoan Tướng và một lão giả ngồi câu cá.
Cuối cùng, cần câu bắt đầu lắc lư.
Thanh Hoan Tương vững vàng nâng cần, đúng là câu được một con ba ba tiền tài, lập tức vui vẻ cảm khái, rất có thu hoạch.
"Hôm nay ngược lại rất có số mệnh, rốt cục câu được hàng lớn."
Vừa dứt lời, lão giả ở bên cạnh nghe tiếng quay đầu.
"Lão huynh cần gì phải vì nhất thời muốn ăn uống mà tàn sát người vô tội, phóng sinh một mạng công đức vô lượng."
Thanh Hoan Tương nghe tiếng ghé mắt, không hề động đậy chút nào.
"Quy huynh, ngươi không hiểu, vật này vô cùng tươi ngon, hơn xa cá tôm, nhưng trong lòng lão phu tốt, thật vất vả mới câu được một con, há có thể thả đi vô ích?"
Sắc mặt lão giả trầm xuống, lập tức nói tục!
"Mẹ nó!"
“Lão già ngươi thật sự nghe không lọt lời tốt!”
“Đây chính là con cháu trong tộc lão phu, ngươi dám ăn một cái, lão phu và sẽ ngươi không xong!”
Thanh Hoan Tương trợn trắng mắt, chậm rãi cởi móc câu.
"Con cháu tộc chó má."
“Ngươi là rùa biển, đây là ba ba sông, mẹ nó tám cây sào cũng đánh không đến được!”
Lão giả vẫn không chịu buông tha, đưa tay muốn cướp đoạt!
"Vậy cũng không khác lắm! Ta nói là con cháu tộc ta thì đúng là vậy!”
Ngay khi ông đưa tay ra, thân thể lại đột nhiên cứng đờ!