Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1895 - Biến khéo thành vụng (2)




Đợi đến khi một dòng thác qua đi.

Lưu Nhữ Nam vững vàng bước vào đại điện, hai bên không ít trưởng lão quen thuộc ngồi yên, con đường ánh sáng chứa đầy sức mạnh đại đạo, tùy ý có thể thấy được đạo vận lưu chuyển, thân ở trong đó sẽ có thể cảm ngộ muôn vàn, có thể nói là phúc địa mạnh nhất thế gian!

Trong tay áo, Lưu Trường Phong nhìn đến kinh ngạc ngây người!

Hắn ta khó có thể tin tưởng, thế gian lại có chỗ như vậy, có thể dùng vô số sức mạnh đại đạo xây dựng cung điện, ngay cả vệt sáng cũng chỉ là tài liệu bố trí, cái này đã không thể dùng xa hoa để hình dung, quả thực chính là thần địa!

Nội tình Vẫn Thần Điện thật sự đáng sợ!

Giờ khắc này, rốt cuộc Lưu Trường Phong đã hiểu được thế giới của nhân vật lớn phía trên, hoàn toàn thu liễm hơi thở nhu thuận ở trong tay áo, căn bản không dám nói ra một tiếng.

Lưu Nhữ Nam ngược lại đã quen, vẫn vững vàng tiến về phía trước.

Thẳng đến khi đứng dưới cửu giai tiên ngọc long đài, trưởng lão đồng liêu ở hai bên chú ý, mới cung kính làm lễ, thành kính lễ bái.

“Thuộc hạ Lưu Nhữ Nam, tham kiến Tinh Chủ đại nhân!”

Trên tiên đài.

Vệ sĩ mặc giáp bạc đứng yên hai bên, cả người không thấy chút hơi thở nào, thoạt nhìn tựa như người phàm, lại làm cho tất cả trưởng lão không dám nhìn thẳng.

Ở giữa bị rèm châu lưu ly ngăn cách tầm mắt, các loại lực lượng đại đạo hòa hợp, thân ảnh mông lung ngồi yên sau đó, khuôn mặt bị hơi thở cao thâm khó lường bao trùm, khó có thể thấy rõ chân dung.

Chỉ có giọng nói lạnh nhạt lạnh như băngkhoan thai truyền ra.

"Chuyện gì?"

Vẻn vẹn chỉ có hai chữ đã có uy áp khủng bố khuếch tán toàn bộ Vẫn Thần Điện!

Thân thể Lưu Nhữ Nam thấp hơn, "thành thật" kể lại bất hạnh của mình.

"Khởi bẩm Tinh Chủ."

"Thuộc hạ vô năng, Tôn Nhị bị tu sĩ từ bên ngoài bắt giữ, khuyển tử cũng bị thương, chỉ có tàn hồn sống sót, tự không lượng sức cầu cứu mấy người trưởng lão ngoại môn báo thù, cũng dẫn đến gần như toàn quân bị diệt!"

“Thuộc hạ tổn hại uy danh của Thần Cung, khiến cho mấy vị trưởng lão ngã xuống đều bị gian tặc độc thủ lại vô lực báo thù rửa nhục, thỉnh Tinh Chủ đại nhân giáng tội!”

Cũng chỉ nói hai ba câu, Dịch Phong đã bị nói là ma đầu giết người như ngóe.

Không bàn đến chuyện xấu của hai cha con Lưu Hạ Nhiên,vẫn chỉ nói chân tướng trưởng lão ngoại môn bị giết, tất cả đều bị xóa sạch một lời, chỉ còn lại tội lỗi ngập trời đổ lên đầu Dịch Phong.

Vừa mở miệng chính là thuần thục mượn đao giết người, tâm cơ của Lưu Nhữ Nam có thể thấy được chút ít.

Dứt lời, không ít trưởng lão đều nghe tiếng trợn mắt.

Cũng chỉ mấy ánh mắt trao đổi khe hở, sát ý bắt đầu chậm rãi tràn ra!

Cho dù đối phương là ai, dám liên tiếp giết rồi đả thương người của Vẫn Thần Cung, thậm chí để cho đông đảo trưởng lão ngã xuống, đây thật sự là to gan lớn mật, là đại tội không thể tha thứ, chỉ có một cái chết mà thôi!

Nhưng cho dù tức giận như thế nào, đại điện thủy chung không có một người lên tiếng.

Tất cả trưởng lão đều nhỏ giọng ngồi yên, chờ mệnh lệnh của Tinh Chủ đại nhân.

Cuối cùng.

Phía sau rèm châu truyền đến một tiếng nghi hoặc.

"Thật sự có việc này sao?"

Lưu Nhữ Nam vội vàng giả bộ bi phẫn làm lễ, đồng thời mang tàn hồn trong tay áo ra.

“Thuộc hạ tuyệt đối không dám nói bừa, trưởng lão ngoại môn đã chết ở bên ngoài Bắc Mạc Hoang Vực, việc này thiên thật vạn xác!”

Tàn hồn của Lưu Trường Phong cũng khẩn trương phụ họa, hèn mọn vô cùng.

“Tinh Chủ đại nhân minh giám, là thuộc hạ vô năng mới làm cho Vẫn Thần Cung xấu hổ, thuộc hạ đáng chết khó từ tội, nhưng người này vẫn tiêu dao cho tới bây giờ, thật sự vạn lần không cam lòng!”

Tuy rằng Lưu Trường Phong hơi non nớt nhưng cũng không phải hạng người tầm thường.

Nghe phụ thân nói, hắn ta đã biết muốn hắt nước bẩn này đến cùng, tuyệt đối không thể nói ra việc đoạt xá hại các trưởng lão toàn quân bị diệt, chỉ có đẩy toàn bộ việc này lên người Dịch Phong.

Dù sao những phế vật kia cũng không tu luyện tới nửa bước Hoang Cảnh đỉnh phong, ngay cả hồn thứ hai cơ bản ban đầu cũng không ngưng luyện ra, hiện giờ chết không đối chứng, tự nhiên không cần lo lắng.

Tất cả những điều này, có thể nói là không chê vào đâu được!

Hai cha con trước sau lên tiếng, chờ mệnh lệnh của Tinh Chủ đại nhân.

Mặc dù trên mặt không dám biểu lộ một ít chờ mong và mừng thầm, trong lòng đã là chờ mong muôn vàn, loại chuyện xấu này chính là vạn năm khó có, những trưởng lão khác đều đã tức giận, Tinh Chủ đại nhân cũng tuyệt đối sẽ không ngồi yên không để ý tới.

Chỉ cần đại nhân mở miệng.

Thần Cung tức giận thây nằm trăm vạn, giết một tu sĩ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Ngay khi trong lòng bọn họ chờ mong.

Sau rèm châu lại truyền đến một tiếng bình tĩnh.

"Ồ?"

"Tu sĩ ngoại lai lại có thực lực như thế, việc này có chút ý tứ. Đem người này triệu vào thần cung, tương lai hẳn là có thể có chút kiến thụ đi.”