Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1864: Nhờ họa được phúc (2)




“Đại nhân, xin hãy nhanh chóng truyền tin cho đội trưởng Hồ đang canh giữ mỏ quặng!”

Diêu Thiên Cơ cũng khẽ thở phào, vội vàng lấy ngọc giản ra.

Như mọi người đã nói, nếu đã ở mỏ quặng nhà mình vậy thì dễ giải quyết, bất kể công tử kia có ý gì cứ giữ đối phương trước, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ cung Vẫn Thần giao, cái giá thế nào cũng phải chấp nhận!

Cho dù có thể là cát tinh tinh vẫn cũng không có gì đáng tiếc!

Rốt cuộc Diêu Thiên Cơ cũng là người lợi hại, chớp mắt đã quyết đoán.

Nhưng sau khi hắn ta truyền tin vô số lần, từ đầu đến cuối không thấy đội trưởng Hồ trả lời...

Lập tức.

Ánh mắt Diêu Thiên Cơ nghi ngờ không thôi, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không hay, trái tim vừa buông xuống lại lật nữa vọt lên cổ họng!

Còn chưa nói tiếng nào, những người khác cũng tràn ngập căng thẳng!

Mắt thấy nhóm người kia sốt ruột muốn hành lễ dò hỏi.

Diêu Thiên Cơ quả quyết đập bàn đứng dậy, sắc mặt u ám đến cực điểm!

“Từ đầu đến cuối Hồ Đào không hề trả lời, chắc chắn mỏ quặng đã xảy ra chuyện!”

Câu này ngay lập tức khiến mọi người ở hiện trường run như cầy sấy!

Vừa nãy có mấy người vẫn còn chủ kiến cũng đã bị hiện thực nặng nề làm cho khiếp sợ, nghĩ đến hậu quả liên quan đến tính mạng, không ai dám tùy tiện lên tiếng.

Diêu Thiên Cơ đi qua đi lại một lúc, cũng không để ý đến đám phế vật này!

Nghĩ tới nghĩ lui.

Chỉ đành lấy ngọc giản truyền tin cho nhân vật lớn cung Vẫn Thần.

“Đại nhân, chúng ta đã tra ra dấu vết củacông tử!”

Trong ngọc giản truyền đến lời khen nhàn nhạt.

“Ồ?”

“Xem ra các người quả thật đã hết lòng hết sức, bây giờ công tử đang ở đâu?”

Nghe thấy câu này, chân mày Diêu Thiên Cơ hơi giãn ra.

Quả nhiên như hắn ta dự đoán, báo cáo trước chút tin tức, ít nhất cho thấy rõ bản thân đã cố gắng, đối phương cũng sẽ khoan dung hơn, chi tiết này chỉ người tài giỏi mới có thể thấu hiểu được.

Ngay sau đó, Diêu Thiên Cơ lập tức bẩm báo đúng sự thật.

“Khởi bẩm đại nhân.”

“Hơi thở sau cùng của Lưu công tử dừng lại ở mỏ quặng hoang vực bắc mạc, mỏ quặng này do tông môn ta cai quản, chúng ta vốn muốn nhanh chóng đích thân đến đón Lưu công tử, nhưng không biết tại sao không thể truyền âm cho mỏ quặng được, hình như có chút vấn đề...”

“Tại hạ đang định đưa người đến đó điều tra, không biết ý đại nhân thế nào?”

Sau khi cung kính bẩm báo tỉ mỉ xong.

Giọng nói truyền âm trong ngọc giản cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần, dường như rất hưởng thụ.

“Ừm, quả nhiên ngươi không khiến bổn tọa thất vọng.”

“Nếu đã biết tung tích của công tử, nhanh chóng nghênh đón về là được, cứ làm theo như ngươi nói, nếu có bất kỳ khó khăn gì cứ nói tên của cung Vẫn Thần ra.”

“Chắc chắn không ai dám không nể mặt đâu nhỉ?”

Câu này vừa vang lên.

Diêu Thiên Cơ nở nụ cười được yêu thương mà lo sợ, lập tức khom người hành lễ, như thể trước mặt không phải ngọc giản mà là cơ duyên lớn lao nào đó do nhân vật lợi hại ban cho!

“Cẩn tuân mệnh lệnh đại nhân!”

Chờ khi ánh sáng ngọc giản tan biến.

Nhóm người trong đại điện đều mang theo vẻ sùng bái!

“Đại nhân sáng suốt!”

“Không hổ là Diêu đại nhân, ngay cả cung Vẫn Thần cũng nắm bắt được, mượn cơ hội tìm công tử lần này, nhận được sự ưu ái của nhân vật lớn kia!”

“Nhờ có đại nhân bày mưu nghĩ kế, thần vệ Hắc Long chúng ta nhờ họa được phú!”

“Thủ đoạn bậc này, thần địa cũng chỉ có vài người mới có thể so sánh được!”

“Diêu đại nhân oai hùng cái thế, chúng ta theo không kịp!”

Sau khi những lời khen ngợi vang lên.

Vẻ đắc ý trong mắt Diêu Thiên Cơ xẹt qua rồi biến mất, danh hiệu của hắn ta không phải tự nhiên mà có, không có nhiều mưu mô sao có thể đi được đến bước này?

Nghĩ đến cơ duyên sau này, Diêu Thiên Cơ vội vàng thu hơi thở quý giá kia lại.

Vung tay ra lệnh, gương mặt hăng hái!

“Truyền lệnh của bổn tọa!”

‘Trên dưới thần vệ Hắc Long, nhanh chóng xuất phát đến hoang vực bắc mạc, nghênh đón Lưu công tử!”

Mệnh lệnh nghiêm nghị vang vọng.

Đội ngũ đông đảo mở ra gợn sóng, dưới sự dẫn dắt của Diêu Thiên Cơ, đạp rách hư không mà đi, thần vệ Hắc Long tinh thần hăng hái, như thể đã bám được vào cành cao.

Gương mặt tất cả mọi người mang theo vẻ mong chờ, gấp không chờ nổi muốn đón vị Lưu công tử kia về!

“Soạt! Soạt! Soạt!”

Trên bầu trời không ngừng xuất hiện gợn sóng, vô số bóng người bước ra khỏi hư không.

Diêu Thiên Cơ dẫn đầu mọi người từ trên cao nhìn xuống mặt đất, trong mắt đã lóe lên vài phần nồng nhiệt, như thể đã trông thấy bản thân nhờ họa được phúc, từ đây bay thẳng lên trời.

Bây giờ hắn ta đã lấy được hảo cảm của quản sự cung Vẫn Thần.

Nếu chốc nữa có thể làm quen với vị Lưu công tử kia...

Chậc chậc.

Đây chính là cơ duyên!

Càng nghĩ càng kích động, Diêu Thiên Cơ vội vàng lấy ra hơi thở quý giá kia, trong tay vận chuyển pháp quyết!