Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1862: Tai họa trời giáng




“Cái gọi là “hải thượng sinh nhật nguyệt, thiên nhai cộng thử thời”, bất kể lúc nào ở đâu chúng ta vẫn luôn là bằng hữu, chúng ta lấy trà thay rượu, chúc ngày sau trùng phùng vẫn có thể thưởng rượu nói cười.”

Mắt thấy bằng hữu vừa mới quen sắp đi xa, Dịch Phong cũng không mất hứng lên tiếng từ chối uống rượu, dù gì tửu lượng của A Quy chẳng ra làm sao, hắn lại không say được, nhàn nhã uống rượu chờ tên Lưu trưởng lão kia xuất hiện cũng là một chuyện tốt đẹp.

Nghe thấy câu này, trong mắt Quy Vạn Hải lóe sáng.

Lẩm bẩm thưởng thức vài giây, nét mặt càng thêm vui vẻ.

“Hải thượng sinh nhật nguyệt, thiên nhai cộng thử thời.”

“Thơ hay, thơ hay!”

“Dịch huynh thường thốt ra những câu tuyệt vời như thế, đúng thật là văn chương hơn người, nguyện như Dịch huynh đã nói, ngày sau trùng phùng, huynh và ta còn có thể thưởng rượu nói cười!”

Trà xanh vào miệng, dư vị ngọt ngào.

Ánh mắt Quy Vạn Hải chấn động, trong lòng càng cảm khái nhiều hơn.

Dịch Phong này tuy là tu sĩ nhân loại lại vô cùng bình thường, hoàn toàn không đáng nhắc đến ở Vẫn Thần, nhưng trong mắt hắn ta thật sự là một người tuyệt vời, đã trở thành bạn tốt và tri kỷ.

Tình bạn bình thường thế này lại càng thêm quý giá.

Ngày sau nếu có duyên gặp lại nhất định sẽ dìu dắt bạn tốt, tặng hắn cơ duyên lớn, để Dịch huynh được biết cung Vẫn Thần mạnh nhất của nhân loại cùng với tinh chủ đại nhân phong thái tài hoa kia.

Đến lúc đó sợ rằng Dịch huynh sẽ giật mình đến khó tin nhỉ…

Hai người nhìn nhau cười, tình bạn càng sâu sắc.

Trung tâm Vẫn Thần, núi tiên như mây bao phủ bầu trời.

Từ xa nhìn qua như những vì sao hội tụ.

Mây mù lượn lờ quanh Không Đảo, như minh châu soi sáng bầu trời, ngàn vạn núi tiên vờn quanh bốn phía đều trở nên mờ nhạt.

Giữa Không Đảo.

Tầng lớp cung điện khó lòng đếm xuể, không thể nhìn thấy điểm cuối.

Cho dù không có bảng tên, nơi xa hoa được vô số tòa cung điện tạo thành kia vẫn khiến người ta kính sợ như thần cung, so với nó những chỗ khác ở Không Đảo rõ ràng kém hơn mấy phần, bất kể là uy thế hay khí phách, từ đầu đến cuối vẫn là cái bóng khó quên.

Nơi này chính là cung Vẫn Thần trong truyền thuyết.

Trung tâm Vẫn Thần là tông môn mạnh nhất thần bí nhất của Lam Tinh!

Sâu trong cung điện vô tận.

Một thiên điện cực kì xa hoa, có thể nói khắp nơi đều trông thấy bảo vật.

Tùy tiện một bộ bàn ghế truyền ra thế giới bên ngoài cũng đủ để gây ra gió tanh mưa máu, là chí bảo mà cả đời tu sĩ bình thường cũng không dám hi vọng xa vời.

Sau tiên án thủy tinh.

Một người trung niên mặt mày nho nhã yên tĩnh ngồi đó rất lâu, mày mắt âm trầm không rõ vui giận, không khí xung quanh tản ra hơi thở đại đạo nồng đậm, mặc cho chỉ là luồng khí tự nhiên toát ra trong lúc vô ý cũng đủ để khiến tu sĩ thế gian hoảng sợ.

Người này chính là Lưu Trường Phong một trong những trưởng lão cung Vẫn Thần.

Tu sĩ nhân loại đến được cảnh giới như ông ta gần như đã là đỉnh điểm ở Lam Tinh, bất kỳ ai nghe nhắc đến tên cũng phải kính sợ ba phần, ngay cả tinh chủ trong truyền thuyết, ông ta cũng đủ tư cách để bái kiến.

Yên tĩnh ngồi đó lật xem các loại ngọc bội truyền tin, một lời của Lưu Trường Phong có thể quyết định sống chết của vô số tu sĩ, tranh chấp tông môn trong mắt ông ta cũng chỉ là chuyện nhỏ tầm thường.

Cặp mắt u ám kia chưa từng có chút dao động nào, như thể tất cả mọi thứ trên đời đều không lọt nổi vào mắt ông ta.

Mãi cho đến khi một bóng dáng già nua bước vào.

Yên tĩnh đứng trong đại điện hành lễ, gương mặt mang theo vẻ do dự.

Người đến vẫn chưa lên tiếng.

Cuối cùng Lưu Trường Phong lộ vẻ tức giận, khẽ ngước mắt hỏi.

“Thế nào?”

“Thiên Nhi ra ngoài đã mấy ngày, vẫn chưa thấy truyền tin về sao?”

Ông lão nghe vậy gật đầu, lời nói cực kì cẩn thận.

“Khởi bẩm trưởng lão.”

“Công tử đi đến hoang vực bắc mạc đến nay vẫn chưa truyền âm, có lẽ đang bận rộn tìm kiếm cát tinh tinh vẫn nên mới…”

Lời nói được một nửa.

Lưu Trường Phong khẽ híp mắt, chậm rãi phất tay cắt ngang.

“Bỏ đi.”

“Hiểu con không ai bằng cha.”

“Hoang vực bắc mạc nhỏ nhoi có thể được bao nhiêu cát tinh tinh vẫn, khiến hắn bận đến mức này? Tên nghiệt chướng kia chắc lại lưu luyến mấy chuyện gió trăng, vui quên cả trời đất rồi.”

“Ngươi đi điều tra xem, gần hoang vực bắc mạc có thế lực lớn nào, bảo bọn hắn tra rõ rốt cuộc Thiên Nhi đã đi đâu!”

Ông lão hành lễ cáo lui, vội vàng ra khỏi thiên điện.

Đợi đến khi bảo khí mở ra, tra đến danh hiệu “thần vệ Hắc Long”, ông ta vội vàng tìm ngọc giản, trầm giọng hạ lệnh với uy thế phi phàm!

“Ta là quản sự thuộc hạ của Lưu trưởng lão cung Vẫn Thần.”

“Các ngươi mau chóng điều tra rõ ràng, Lưu công tử đang ở đâu! Nội trong nửa ngày nếu còn chưa có tin tức, thần vệ Hắc Long sẽ biến mất khỏi Vẫn Thần từ đây!”