Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1857: Lẽ nào hắn giả heo ăn thịt hổ




Nói đến câu cuối, Dịch Phong dứt khoát hét lớn!

Dáng vẻ kia như muốn truyền đi khắp nơi, ước gì có thể quét sạch uy danh cung Vẫn Thần, khiến xung quanh giật mình nghẹn họng nhìn trân trối, mấy ông lão trên trời cũng giận đến nghiến răng nghiến lợi!

Lần này.

Lưu Hạo Thiên không bình tĩnh nổi nữa, trong mắt bắt đầu hiện lên sát ý!

Trước giờ hắn ta cao xa vời vợi, đi đến đâu cũng được người tâng bốc, chưa từng nghe mấy lời kiêu căng to gan như vậy, thậm chí dám làm bẩn uy danh cung Vẫn Thần, quả thật là khiêu khích không cần mạng sống nữa!

Nhất định phải chém chết người này, mới có thể răn đe!

Lưu Hạo Thiên âm trầm híp mắt, trong ý cười có vài phần dữ tợn.

“Tốt, rất tốt.”

“Con người phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, cũng nên hiểu làm việc phải biết lượng sức.”

“Một con kiến như ngươi, ba lần bốn lượt ăn nói vô tri, định sẵn tự tìm đường chết, đừng trách bổn công tử ỷ lớn hiếp nhỏ!”

Nói đoạn, Lưu Hạo Thiên khẽ nắm hai tay, toàn thân đan xen sắc màu kì dị!

Sức mạnh đại đạo đáng sợ như gấm vóc bao trùm xung quanh, vô số linh lực như gió bão tụ lại trên bầu trời, khiến các ông lão sau lưng giật mình ánh mắt chấn động, cũng dọa đám tu sĩ dưới đất liên tục lui về sau!

“Thiên tư của công tử, quả thật là thế gian hiếm có!”

“Hôm nay có thể được tận mắt nhìn thấy công tử ra tay lần nữa, lão hủ mới biết cái cái gì là thiên tài, so sánh với công tử chúng ta thật sự đã sống uổng phí vạn năm nay!”

“Con kiến này có thể chết trong tay công tử cũng xem như vinh dự!”

“Hừ, đến cuối cùng vẫn có lời cho hắn!”

“Trời ạ! Thế gian này lại có người hiểu thấu mười loại đại đạo, đây là yêu nghiệt bậc nào!”

“Tiêu rồi, tiêu rồi!”

Tiếng than vãn và sợ sệt bùng nổ đan xen, giữa trời đất lan tràn uy áp khủng khiếp!

Nghe thấy đủ loại âm thanh rồi lại quan sát hiện tượng kỳ dị trên trời, cho dù là người đứng nhìn cũng hoảng hốt đến độ biến sắc, ngay cả thần vệ Hắc Long đã từng mạnh mẽ bất phàm cũng tự thấy bản thân nhỏ bé như hạt bụi.

Bóng người liên tục lùi về sau, thoáng chốc gió cuốn mây bay!

Trưởng lão Thần Đạo tông đứng ở nơi xa, cũng giật mình cắn răng nhắm mắt, trong lòng dâng lên nỗi hối hận sâu sắc!

Trong cảnh khủng hoảng này.

Dịch Phong đứng một mình, lại nhìn lên trời với vẻ kích động!

Mắt thấy quả cầu ánh sáng dị sắc trên không càng lúc càng lớn, lấp lánh như mặt trời chói chang, trong mắt hắn tràn ngập hi vọng, cuối cùng đã có cảm giác thân thiết khi giấc mơ thành sự thật.

Lần đầu tiên dường như tử vong đang đến gần!

Đột nhiên.

Hắn cảm thấy công tử nghiến răng nghiến lợi hay ra vẻ trên trời kia cũng trở nên đáng tin hơn không ít, từ xa nhìn qua, trong mắt Dịch Phong tràn đầy ánh sáng hiền từ, không ngừng âm thầm cổ vũ hắn ta.

“Mau ném đi, ném quả cầu lớn kia xuống! Đại nghiệp tìm chết của lão tử, trông cậy vào ngươi hết đấy!”

“Tiểu tử ngươi nhất định phải có tiền đồ một chút!”

Chẳng qua chỉ cầu nguyện vài giây, trên trời bỗng dưng vang lên tiếng quát tháo chấn động!

“Đại đạo triều nguyên khí!”

Sau khi Lưu Hạo Thiên phẫn nộ tung chưởng, quả cầu ánh sáng trăm trượng khủng khiếp bắn ra ngoài như mặt trời rơi xuống, khí thế hung hãn khiến gió mây biến sắc, càng tỏa ra ánh sáng chói mắt hơn, gần như soi sáng mỗi một ngóc ngách trên mặt đất!

Mỏ quặng, hoang mạc, cát vàng vô tận!

Vạn vật xung quanh, toàn bộ đều được bảo phủ trong vầng sáng chói lòa, mọi thứ trong tầm nhìn cũng hoàn toàn bị sắc trắng gai mắt bao bọc!

“Bùm!”

Quả cầu ánh sáng nổ tung, âm thanh chấn động đáng sợ vang vọng khắp trời đất!

Dù là tu sĩ đứng nhìn từ xa cũng cảm nhận được khí thế như muốn hủy diệt trời đất, làn sóng cuồn cuộn ập đến trước mặt, tiếng gió rít gào đất đá xuyên không!

Mỏ quặng nghiêng ngã, cát vàng rợp trời!

Chấn động đáng sợ khiến mặt đất như đang lung lay, dư âm lướt qua, tu sĩ đều khó đứng vững, sợ hãi rên la rất lâu cũng không thể bình tĩnh!

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu.

Khói bụi ngập trời đã tan biến.

Vài ông lão trên không nhìn đến độ mặt mày rung động, càng thêm tôn sùng kính sợ vị công tử trước mặt.

Nhưng khi bọn hắn nhìn về phía công tử.

Lại phát hiện ý cười vượt trội trong mắt Lưu Hạo Thiên bỗng dưng sững lại, ánh mắt khiếp sợ không ngừng trợn to!

Mấy ông lão cũng giật mình cứng ngắc, vội vàng nhìn xuống dưới.

Bên trong hố cát đã nổ tung thành vực sâu vạn trượng, khói đặc bốc lên như sương mù, nhưng lại có hình dáng của một bóng người vẫn đứng sừng sững trong đó!

Chờ đến khi nhìn rõ gương mặt của Dịch Phong, có người lập tức kinh ngạc hít khí lạnh!

“A!”

Lưu Hạo Thiên siết chặt hai tay, cắn răng thất thanh ngại tại chỗ!

“Không thể nào!”

“Đại đạo nguyên khí của bổn công tử đã đến cảnh giới viên mãn, vạn năm nay hiếm có người sánh nổi với bổn công tử, dưới võ kỹ siêu phàm bậc này sao hắn có thể không chút thương tổn!”