Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1850: Hải chủ già rồi (2)




Tin tức của ba nhân vật lớn này rất quan trọng với Dịch Phong.

Cho dù chỉ là đôi ba câu tình báo, nói không chừng sau này cũng sẽ có ích, ít nhất cũng có khái niệm mạnh yếu trước, tương lai cũng đi tìm theo thứ tự.

Nhìn ánh mắt sốt ruột của Dịch Phong, Quy Vạn Hải không nhịn được khẽ than một tiếng.

“Ài…”

Người đời đều biết uy danh của hải chủ, năm đó sao hắn ta lại không như thế chứ?

Cai quản hải tộc vạn năm, hoành hành Thương Hải chấn động Lam Tinh!

Đây là oai phong đến mức nào?

Nhớ năm đó.

Hắn ta cũng từng kiêu ngạo vì có một phụ thân vĩ đại như vậy, cảm thấy vinh dự vì là con trai của hải chủ!

Cho dù sau này tu vi có thành tựu, trước mặt phụ thân hắn ta luôn cảm thấy còn chênh lệch rất lớn, bất kể là về thực lực hay lòng dạ, đều non nớt đến không thể so sánh.

Nhưng bây giờ...

Bá chủ trong biển cả này, đã bế quan cả vạn năm.

Ẩn thế không ra ngoài, uy danh ngày càng suy giảm!

Hải chủ đã từng ngang ngược vô địch, gần như sắp bị người ta quên lãng, các hải tộc lớn nhân cơ hội này phân chia chiếm cứ hải vực, khiến hải giới hỗn loạn khó coi.

Con mèo con chó gì đó cũng dám tự xưng là hải chủ.

Bọn hắn cũng xứng sao?!

Nếu là mấy vạn năm trước, cho bọn hắn mượn mười lá gan cũng chẳng dám!

Mặc cho trong lòng tức giận đến mức nào, trải nghiệm của Quy Vạn Hải vẫn còn thấp, hoàn toàn bất lực để cứu vãn những thứ hỗn loạn kia, bóng lưng đã từng hùng vĩ xa không thể với của hải chủ, cũng dần dần trở nên mờ nhạt trong lòng hắn ta.

Hắn ta không thể hiểu nổi lựa chọn của phụ thân.

Lúc này nghe Dịch Phong hỏi, trong lòng chỉ cảm thấy phức tạp.

“Hải chủ già rồi.”

“Ông ta không còn như năm đó, thua xa hai người còn lại, chuyện này không nhắc đến cũng chẳng sao.”

Không ngờ, người thứ ba đã già.

Dịch Phong cảm thấy vô cùng tiếc nuối!

Nếu có thể biết đến sự tồn tại này sớm hơn, nghe ngóng khắp chốn tìm đến một phen, nói không chừng đã thành công chết đi từ lâu, khi không phải bỏ qua một nhân vật khủng khiếp như vậy!

Thật sự là sinh không đúng thời!

Trong lúc cảm khái, Dịch Phong gật đầu đáp.

“Thì ra là vậy.”

“Anh hùng tuổi xế chiều, từ xưa đã khiến người ta thương tiếc. Nếu ta có thể tu hành sớm hơn vạn năm cũng có thể chứng kiến sự oai phong của hải chủ, chắc chắn sẽ là chuyện vui sướng của đời người!”

Câu này vừa thốt ra, trong lòng Quy Vạn Hải bỗng dưng thít lại.

“Anh hùng tuổi xế chiều...”

“Nói hay lắm, nói rất hay!”

“Dịch huynh, câu này rất tuyệt, nên uống cạn một chén lớn!”

Cho dù ngoài miệng hắn ta không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng vĩnh viễn nhớ đến sự huy hoàng của phụ thân, nghe lời cảm khái của người không quen biết, chỉ cảm thấy rất vui mừng.

Phụ thân của hắn ta đã sớm lưu lại vết tích nổi bật ở Lam Tinh!

Đối mặt với tình cảm hào hùng đột ngột của Quy Vạn Hải, Dịch Phong cảm thấy cực kì phấn chấn, cho dù người thứ ba đã già nhưng vẫn còn hai người đỉnh cao khác, đại đạo của đời người tràn ngập hi vọng!

Kích động nâng ly, hắn cũng hưng phấn đề nghị!

“Hiếm khi chúng ta hợp ý như thế, hôm nay cứ thoải mái uống một phen, không say không về!”

Nghe lời nói cuồng vọng của Dịch Phong, Quy Vạn Hải mỉm cười ngước mắt.

“Ồ?”

“Dịch huynh tự tin như vậy, xem ra tửu lượng không tầm thường.”

Nói đến uống rượu, hắn ta chưa từng sợ ai.

Nói một câu khó nghe, Quy Vạn Hải ung dung chơi bời mấy vạn năm, không biết đã tham gia biết bao nhiêu tiệc rượu, chỉ riêng rượu ngon chảy khỏi miệng hắn ta, cũng có thể khiến vô số tu sĩ uống say.

Hôm nay thấy Dịch Phong vô cùng tự tin, hắn ta cũng hứng thú chăm chú đánh giá.

Dịch Phong xoa chóp mũi, mỉm cười đáp.

“Cũng tạm, có thể uống được một chút.”

Vừa nghe thấy câu này, ý cười của Quy Vạn Hải càng đậm.

Tuy hắn ta không so được với hải chủ, nhưng bản lĩnh quan sát sắc mặt lời nói cũng khá tài giỏi, nghe Dịch Phong trầm ổn lên tiếng, sắc mặt rất tự nhiên, vừa nhìn đã có thể xác định, người này không phải khoác lác.

Hình như thật sự cũng có chút tửu lượng?

Rất tốt, hắn ta càng thêm hứng thú.

Nhiều năm nay, lần đầu tiên hắn ta gặp người tự tin đến vậy.

Nhân loại tên Dịch Phong này, quả thật rất khác với mọi người, trước tiên cho hắn một bài học, thuận tiện mượn cơ hội này xem tửu phẩm của hắn, cũng chưa chắc không thể.

Quy Vạn Hải lập tức nâng ly, thản nhiên nhìn qua.

“Được.”

“Vậy chúng ta cứ thoải mái uống một trận, không say không về.”

Sau khi nâng ly chạm nhau, hai người mỉm cười càng lúc càng thân thiết, chớp mắt đã uống hết một bình hồ lô, đồ nhắm càng lúc càng nhiều, hình như thật sự là kỳ phùng địch thủ, có thể sảng khoái uống một phen.

Chưa đến hai canh giờ.

Quy Vạn Hải đột nhiên ngủ dưới gầm bàn, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm.

“Uống…uống tiếp…”

“Dịch huynh, ta không say…”

Dưới bàn là dáng vẻ mèo say, trên bàn ly chén bừa bộn, Dịch Phong nâng ly không kịp đề phòng, hỗn loạn trong làn gió ngoài cửa sổ thổi tới.