Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1847: Tri âm khó tìm




Vẻ mặt tiểu nhị không chút khác thường, sau chặng đường dài thông báo xong, tiếp tục cung kính khom lưng dò hỏi.

“Một đĩa quả bách vị.”

“Tiên sinh, có cần thêm món khác không? Muốn lấy loại rượu tiên nhưỡng nào?”

Thuận theo ngón tay nhìn sang tấm bảng treo trên một mặt tường khác, Dịch Phong suýt nữa hít khí lạnh.

Loại rượu đầu tiên mấy trăm ngàn!

Mẹ nó cái này là uống máu sao?

Dịch Phong bình tĩnh phất tay, vội vàng từ chối.

“Không cần đâu, ta có rượu!”

Tiểu nhị cung kính gật đầu đáp rời lui ra ngoài.

Không lâu sau.

Một đĩa đồ ăn được bày trên bàn.

Tên gọi dường như là trái cây, thực ra tương tự như quả khô được sấy qua ở kiếp trước, ăn vào mùi vị kì diệu cảm giác xốp giòn, cũng thích hợp nhắm rượu, có thể coi là chó ngáp phải ruồi.

Nhưng ở lầu hai xa hoa này.

Chỉ có Dịch Phong ăn một món, điều này hơi hiếm có.

Tất nhiên không ít người trong đại sảnh chú ý lặng lẽ bàn tán.

“Ơ? Người này thật sự rất biết cách sống.”

“Ài, đám tu sĩ bên ngoài như các người, muốn đứng vững ở thần địa của ta đã trải qua muôn vàn khó khăn, tiết kiệm một chút cũng dễ hiểu, bảo vật dưới biển có rất nhiều, nhưng vẫn kém xa so với đan dược.”

“Lời dạy bảo của Lưu lão, vãn bối khắc ghi trong lòng.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy. Người tu đạo như chúng ta, tuyệt đối không thể tự cao tự đại, đại đạo còn dài, Lam Tinh ta chẳng qua chỉ là loại tầm thường, nếu sau này cảnh giới các ngươi có thành tựu, may mắn đến Tử Tinh, sẽ biết rõ hơn cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.”

Nghe ông lão khoác lác, Dịch Phong cũng nổi hứng.

Lặng lẽ rời mắt nhìn qua.

Trong đại sảnh cách đó không xa, người cùng bàn đều nhìn về phía ông lão.

“Tử Tinh là gì? Mong tiền bối chỉ giáo.”

Ông lão mỉm cười vuốt râu, dáng vẻ có vài phần hưởng thụ.

“Haha...”

“Cái gọi là Tử Tinh, chính là tinh cầu lớn thống trị những tinh cầu tầm thường, Lam Tinh ta chính là tinh cầu tầm thường, cùng với mười hai ngôi sao khác, đều thuộc sự cai quản của Vẫn Tinh!”

“Sự tồn tại bậc đó không phải thứ các ngươi có thể gặp được, nếu tương lai may mắn được đặt chân đến đó sẽ tự mình biết thôi. Đáng tiếc đại đạo vô tình, thế gian này rất hiếm người đến được đỉnh phong Thiên giai, mà đến được bước đó, ngàn vạn năm cũng khó tiến thêm một phần!”

“Đừng nói các ngươi, cả Lam Tinh này trừ tinh chủ và các vị đại nhân, không còn ai có thể mong ngóng con đường phía trước được nữa.”

Sau khi kể lại xong.

Ánh mắt của không ít tu sĩ chấn động, khiếp sợ vì sự tồn tại khủng khiếp kia.

Dịch Phong đột nhiên cảm thấy đời người tràn đầy hi vọng, bề ngoài lặng lẽ bình tĩnh che giấu nhịp tim đang không ngừng tăng tốc, máu nóng cũng lặng lẽ sục sôi!

Trong vũ trụ mênh mông vô tận, dường như có vô số nguy hiểm và cơ hội, một người dù có tài ba đến mấy chẳng qua cũng chỉ là hạt bụi nhỏ bé.

Sống chết đều không đáng là gì!

Cả lầu hai đều chìm vào sự yên tĩnh ngắn ngủi.

Chỉ duy nhất thanh niên ngồi cạnh cửa sổ, từ đầu đến cuối vẻ mặt đều bình tĩnh.

Dường như có ý trêu chọc, dần dần chăm chú nhìn qua.

“Nhóm tu sĩ từ bên ngoài đến như các người, vượt biển xa xôi đến Vẫn Thần, không biết đã trải qua bao nhiêu phong ba hiểm nguy, cuối cùng lại trải qua những ngày tháng khổ sở như thế.”

“Đây chính là ước nguyện trong lòng của các ngươi sao?”

Dịch Phong nghe tiếng ngoảnh lại.

Dáng vẻ thanh niên kia không tầm thường, màu tóc xanh lá cực kì hiếm thấy, đang mỉm cười uống rượu, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp mang theo bất đắc dĩ và thương tiếc, lại có một loại vượt trội khó nói nên lời.

Giỏi lắm, uống rượu cũng có thể gặp kẻ ra vẻ!

Lập tức.

Dịch Phong cũng bực bội.

Kham khổ thì sao?

Đây...

Đây gọi là am hiểu cuộc sống, tiết kiệm là phẩm chất tốt đẹp!

Người khác đều không nói gì, chủ tiệm cũng không có ý kiến, chỉ có mỗi lão ca tóc xanh này là nói nhiều lời ra vẻ nhất!

Dịch Phong đã sớm không còn sợ hãi điều gì, lập tức lạnh lùng phản bác.

“Món ăn ở đây đa số đều là đồ biển, ta ăn không quen, không được sao?”

Nói thật.

Hải sản gần đây đúng là chả ra sao, lúc ở biển hắn đã ăn ngán từ lâu!

Quan trọng hơn là.

Chỗ này bán đồ quá mắc, chỉ có nhà giàu mới nổi mới chọn mua.

Hắn chỉ có hơn một tỉ mấy, còn rất nhiều chỗ cần xài tiền, sao có thể mắc lừa như vậy được, công tử tóc xanh này đúng là chưa từng trải nghiệm cuộc sống, chắc chắn là nhà giàu đời thứ hai!

Hôm nay cứ thử thực lực cái tên tóc xanh đời thứ hai này trước!

Dịch Phong phẫn nộ lên tiếng, ước gì đối phương ra tay ngay lập tức.

“Thế nào? Dưới bầu trời này không cho người ta không thích ăn hải sản à?”

Điều kỳ lạ là.

Người này nghe vậy sửng sốt, sắc mặt dường như hơi dịu đi, nhìn thoáng qua với vẻ đầy ẩn ý, không còn nói gì nữa.

Cho dù Dịch Phong phẫn nộ nhưng giống như đấm vào bịch bông.