Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1837: Chính là muốn đánh kẻ mạnh đấy




“Quản sự ở đây, cút ra đây cho gia!”

Gào thét ra tiếng, đầu óc của nhóm người ở hiện trường vang lên ong ong!

Lâm Nhược Vi và Trình Ngữ Huân trợn to mắt, nghi ngờ lỗ tai của mình!

Đây là tình huống gì!

Bọn hắn cho rằng mình đã hại đạo hữu kia, trong lòng luôn áy náy, kết quả người ta thì hay rồi bay lên giữa trời là để đập phá!

Phải tự tin biết mấy mới có can đảm như vậy?

Mấy người này như thể đã nhìn thấy đạo hữu đã từng ở trên cao, không biết trời cao đất rộng quát mắng thần vệ Hắc Long, kết quả lại rơi vào bước đường mất mạng nơi xứ người, tu vi ngàn vạn năm hóa thành mây khói.

Vị đạo hữu này còn không theo lẽ thường hơn cả mấy đạo hữu kia!

Không ngoài dự đoán, chắc chắn sẽ có kết cục thảm khốc.

Chết chắc rồi!

Tất cả mọi người đều hoảng hốt đứng ngơ ngác, trái tim muốn vọt ra khỏi cổ họng!

Không đến bay giây.

Quả nhiên trên trời đã hiện ra bóng dáng màu đen, khí thế thần vệ Hắc Long đáng sợ khủng khiếp!

Chỉ trông thấy hơn mười người xuất hiện thôi mà đám tu sĩ dưới đất đã hốt hoảng không dám ngẩng đầu, như thể gợi lại ký ức đáng sợ, ngay cả hít thở cũng trở nên cẩn thận dè dặt.

Ánh sáng trong mắt Dịch Phong lại càng rực rỡ, bắt đầu lời thoại lôi kéo thù hận thành thạo!

“Các người là trạm canh gác?”

“Nghe nói các người nô dịch chư vị tu sĩ đến khai thác khoáng, hở chút là đánh chết, tay dính đầy máu tươi, quả thật là tội ác chồng chất!”

Câu này khiến bên dưới hoảng sợ run rẩy.

Ánh mắt của nhóm người Lâm Nhược Vi cũng lộ ra vẻ phức tạp.

Vị đạo hữu này quả thật tu vi không tầm thường cũng rất có lòng nghĩa hiệp, đáng tiếc gặp chuyện quá manh động, không biết sự khủng khiếp của thần vệ Hắc Long đã dám thẳng thừng hỏi tội.

Cách làm này chắc chắn sẽ chịu thiệt lớn!

Nhìn bóng dáng kiêu ngạo lơ lửng trên không, Lâm Nhược Vi càng thêm áy náy, cắn chặt môi đỏ lòng đau như cắt, những tu sĩ bình thường đã sớm sợ đến vỡ mật, cho dù câu nói này nghe rất sướng tai nhưng không ai dám đáp lời.

So với vẻ khiếp sợ run rẩy dưới đất, thần vệ Hắc Long trên trời thản nhiên hơn nhiều.

Rủ mắt đánh giá Dịch Phong một lúc, hoàn toàn lười thăm dò.

Thấy người này lạ mặt hình như không phải người của Vẫn Thần, lại nghe lời nói chính nghĩa của Dịch Phong, lập tức xác định thân phận của hắn.

Chẳng qua chỉ là tiện dân vô tri từ bên ngoài đến, con cá lọt lưới này cũng có chút may mắn, nhưng trừ việc đó ra cũng chẳng đáng nhắc đến.

Phế vật không biết trời cao đất rộng còn dám tự mình đưa đến cửa!

Mấy người này nhìn nhau cười lạnh, có thể thấy rõ vẻ khinh miệt trong ánh mắt.

“Kẻ yếu xứng đáng trở thành nô dịch, đây chính là định lý, bọn ta giết đám tiện dân các ngươi có gì kỳ lạ?”

Trong vẻ vượt trội phi phàm, lộ ra tự tin ngời ngời.

Như thể bọn hắn là kẻ mạnh không ai địch nổi!

Ông đây chính là muốn đánh kẻ mạnh đấy!

Dù sao thắng thua không quan trọng, càng mạnh càng tốt, có thể chết là tốt nhất!

Dịch Phong trực tiếp rút đại bảo kiếm, đột ngột đạp vào khoảng không phóng tới!

“Được!”

“Vậy xem thử ai mạnh ai yếu!”

Quát lớn xong tàn ảnh lóe lên rồi biến mất!

Nhìn thấy cảnh này.

Trình Ngữ Huân không nỡ xem tiếp, như thể dự đoán được vị đạo hữu nhiệt huyết này vì sai lầm của hắn ta rơi vào bước đường chết nơi xứ người.

Cúi đầu thở dài, tràn ngập tự trách.

“Ài...”

Ngay sau đó.

Trên bầu trời bỗng dưng truyền đến vài tiếng giòn vang, sau đó yên tĩnh không tiếng động, cả quá trình nhanh gọn dứt khoát như bổ dưa thái rau, như muốn chứng minh cho dự đoán của hắn ta, chênh lệch tu vi như trời đất, rất nhanh đã kết thúc chiến đấu!

Nhưng mà.

Một lúc sau mặt đất truyền đến vô số tiếng vang trầm đục!

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Một loạt âm thanh khiến Trình Ngữ Huân giật mình mặt mày lộ vẻ nghi ngờ.

Động tĩnh này có thế nào cũng không giống như tiếng vang khi thi thể rơi xuống đất?

Chờ đến khi hắn ta nghi ngờ ngước mắt.

Trên mặt đất cách đó không xa, thế mà có vài bóng đen đang nằm, thi thể tách rời ngổn ngang đều là thần vệ Hắc Long!

Chỉ một ánh nhìn, Trình Ngữ Huân đã bị hình ảnh đó dọa cho trợn mắt líu lưỡi!

“Đây...!”

Đột ngột ngước mắt, bóng dáng Dịch Phong trên trời vẫn đứng yên tại chỗ, toàn thân không dính chút máu, ngay cả bụi đất cũng chẳng có!

Dáng vẻ không thể tưởng tượng này khiến hắn ta hoảng hốt mạnh mẽ hít khí lạnh!

“A!”

Cái này cũng mạnh quá rồi!

Thần vệ Hắc Long đáng sợ, hôm đó tùy tiện đã có thể nghiền ép rất nhiều tu sĩ trên thuyền, lúc này lại không chịu nổi một kích của đạo hữu kia, làm sao có thể!

Trình Ngữ Huân và Lâm Nhược Vi nhìn mà đồng tử chấn động!

Những tu sĩ khác cũng bị tiếng vang thi thể này làm cho giật mình, ngẩng đầu càng hoảng hốt trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm chân đứt tay cụt của thần vệ Hắc Long rất lâu cũng không hoàn hồn được, toàn trường đột nhiên yên ắng khác thường!