Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1830: Diệu kế thất bại




“Lưu huynh nói đúng!”

“Nếu thúc đẩy độc tính khuếch tán ngàn vạn dặm, hải tộc chắc chắn tử thương nghiêm trọng, đến lúc đó con thuyền rách nát kia sẽ dẫn lửa tự thiêu, còn không vùi thây dưới biển lớn sao?!”

Lưu Thị cười lạnh, mấy người kia lập tức tản ra chân trời.

Chớp mắt!

Năm bóng người chiếm lấy các vị trí huyền diệu, lấy kẻ cầm đầu làm chủ, ngưng tụ sức mạnh đại đạo khủng khiếp, tầng mây theo đó chuyển động, sóng biển cũng vì thế mà dập dờn.

Sau khi rải độc trong bình, ngay lập tức khuếch tán sâu trong biển lớn, như thể sở hữu linh tính, bị sức mạnh vô hình thúc đẩy dẫn dắt, không ngừng tìm kiếm sinh linh dưới biển!

Mấy người ẩn trong tầng mây, ánh mắt lộ ý cười chờ đợi.

“Hahaha…”

“Chúng ta cứ việc yên tĩnh không cần vội, chờ xem kịch hay là được!”

“Hải thú tất nhiên đáng sợ, ngu dân càng thêm thấp hèn, kịch hay chó cắn chó là thú vị nhất!”

Chờ đợi vài giây.

Từ đầu đến cuối bọn hắn không thấy động tĩnh trên mặt biển, cũng không phát hiện xác chết của hải thú, ý cười không khỏi tan biến, chờ rất lâu chỉ thấy vài sinh vật biển bình thường trôi nổi trên mặt biển, nhóm người bắt đầu nhìn nhau nghi ngờ.

“Không nên như vậy…”

“Chuyện này có điều kì lạ, cho dù hải thú hoang cổ cũng không thể chống lại tuyệt tức đoạn hồn, sao ngay cả xác của một con hải thú cũng chẳng thấy đâu thế?”

“Ngươi hỏi ta?”

“Có phải ban nãy khi ngươi vào trận, không dùng hết sức hay không?”

“Tiểu tử ngươi mới không dùng hết sức đấy?!”

Cãi nhau vài giây, kẻ cầm đầu chỉ càng cảm thấy kì lạ, nếu còn ở lại nữa sợ là sẽ lộ tung tích, chỉ đành lạnh giọng ngăn cản, dẫn đội trở về Vẫn Thần!

Sườn đồi cổ thành.

Trên bục điêu khắc cao tầng xa hoa, ánh mắt Diêu Thiên Cơ ngập ý cười, thất thần nhìn về mặt biển phía xa.

Sau lưng.

Mấy bóng người vững bước đi vào.

“Bẩm báo đại nhân…”

Vừa dứt lời, ý cười của nhóm người trong điện lại càng đậm.

Diêu Thiên Cơ nhanh chóng xoay người lại, trong mắt mang theo vài phần vượt trội giả vờ rộng lượng.

“Chư vị.”

“Mọi người không hổ là tinh anh của thành chúng ta, làm việc quả thật dứt khoát gọn gàng, có thể nhập tiệc cùng vui.”

Nhưng vừa nói xong, mấy người kia lại không dám hành động.

Kẻ dẫn đầu thấp thỏm hành lễ, giọng nói trở nên hơi do dự.

“Đại nhân thứ tội.”

“Chúng ta đã rải độc tuyệt tức đoạn hồn lên biển, còn dùng trận thiên đạo vô tuyệt thúc đẩy thao túng độc tính, điều kỳ lạ là rất lâu cũng không thấy xác của hải thú, không biết là vì nguyên nhân nào…”

“Chúng ta kiến thức nông cạn, cố ý đến bẩm báo đại nhân, mong đại nhân định đoạt.”

Giọng nói căng thẳng vang lên, đại điện cũng đột ngột yên tĩnh lại.

Diêu Thiên Cơ lạnh lùng ngoái nhìn, đánh giá sắc mặt của những người quay lại!

“Thật sao?!”

Nhóm người hoảng hốt bỗng dưng quỳ xuống, đồng loạt hành lễ!

“Bẩm đại nhân, việc này hoàn toàn là sự thật!”

Đại điện bỗng chốc yên ắng đến kì lạ, tất cả mọi người căng thẳng nhìn nhau không rõ lý do.

Diêu Thiên Cơ lạnh lùng nhìn chằm chằm vài giây, mới lạnh giọng đặt ly rượu xuống.

“Chắc các ngươi cũng không dám nói dối!”

“Đưa bổn tọa đi, đích thân quan sát!”

Sau khi hắn ta vung tay áo ra lệnh.

Cả hội trường cung kính theo sau, mấy người lập tức mở ra hư không!

Chớp mắt.

Một nhóm người đứng trên tầng mây, yên tĩnh nhìn tôm cá trên mặt biển với vẻ nghi ngờ!

Mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, không ai dám lên tiếng, cũng không ai hiểu nổi, tại sao sự việc lại có kết quả như vậy?

Sắc mặt Diêu Thiên Cơ u ám.

Chậm rãi nhắm mắt, tu vi khủng khiếp khiến mọi người xung quanh biến sắc!

Chẳng qua chỉ vài giây.

Thần thức của hắn ta đã bao phủ ngàn vạn dặm, thăm dò rõ ràng một nửa biển lớn!

Mở mắt lần nữa, chân mày khẽ cau lại.

“Kì lạ, kì lạ...”

“Phạm vị ngàn vạn dặm, không thấy một con hải thú hoang cổ nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hải thú hoang cổ cư trú Thương Hải biết bao năm tháng, trước giờ chưa từng có tình trạng này…”

Ngay cả hắn ta cũng thấy khó hiểu, những người khác nghe vậy càng thêm khó tin!

Rốt cuộc là chuyện gì, khiến hải thú hoang cổ đều bỏ đi hết!

Kế sách mượn dao giết người tuyệt diệu cũng đã thất bại, kế hoạch hoàn toàn bị phá hoại, sự việc trở nên khó lòng nắm bắt.

Chính vào thời khắc nghi ngờ đè nén này.

Lại có một người hành lễ bẩm báo.

“Khởi bẩm đại nhân.”

“Con thuyền của đám ngu dân vẫn đang đến gần Vẫn Thần, phải làm sao mới được?”

Làm sao mới được?

Sự việc trở nên như vậy, còn có thể làm gì.

Cũng không thể thật sự đích thân ra tay giết người được?

Đám ngu dân này thật sự quá may mắn!

Sắc mặt Diêu Thiên Cơ âm trầm đến cực điểm, không nói thêm câu nào, vung tay áo đạp hư không rời đi!

Chớp mắt lại qua nửa tháng.

Bóng người di chuyển trên thuyền cổ Vẫn Tinh, bất kể cao thấp giàu nghèo, đều yên tĩnh đứng trước lan can điêu khắc nhìn về nơi xa, trông thấy ảo ảnh đại lục trong hoàng hôn nơi chân trời kinh ngạc thốt lên!

“Trời ạ! Mau nhìn xem!”