Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1822: Đáng tiếc (2)




Thấy Dịch Phong ngây ngốc, mọi người càng thêm thương tiếc.

Gian Thương lại nở nụ cười đắc ý, dường như lên tinh thần ngay lập tức!

Đầu tiên ôm quyền đa tạ đội trưởng.

“Đội trưởng anh minh! Thuyền cổ công bằng vô tư, tiểu nhân kính phục vạn phần!”

Sau đó nhìn về phía Dịch Phong, tràn ngập vẻ kiêu căng tiểu nhân đắc chí.

“Hừ...”

“Bây giờ biết sợ rồi sao? Muộn rồi!”

“Tiểu tử thối! Thuyền cổ đã vào Thương Hải, trong nước biển có vô số quái vật khổng lồ, không gian hỗn loạn, cho dù ngươi có tu vi thiên giai một mình vào biển cũng chỉ có con đường chết!”

“Đây chính là kết cục cuối việc khinh thường thuyền cổ!”

“Kiếp sau đầu thai phải nhớ lâu một chút!”

Bấy giờ Dịch Phong mới hiểu ra.

Chẳng trách mọi người đều có vẻ sợ hãi, tên mập chết tiệt lại đặc ý kiêu căng thế này.

Hóa ra xuống thuyền nguy hiểm như vậy?

Mẹ nó...

Biết trước như thế, hắn còn ngồi thuyền làm gì!

Lãng phí cơ hội lớn!

Lười nhìn đầu heo, Dịch Phong xoay người nhảy xuống!

“Vị huynh đệ này rất quyết đoán!”

“Không quyết đoán thì có tác dụng gì, so với bị người ta ném xuống không bằng tự mình nhảy xuống.”

Động tác thản nhiên dứt khoát khiến người xung quanh kinh ngạc la hét, trăm ngàn người vội vàng vịn lan can cúi đầu nhìn xuống!

Chỉ có gian thương cười đến mức thịt mỡ trên mặt cũng rung rinh, âm thanh chói tai.

“Hahaha...”

“Tiểu tử, dám đánh ta, đây là kết cục của ngươi.”

Chấn động khiến mọi người nhìn chăm chú, tiếng bàn tán náo nhiệt vang khắp thuyền cổ.

Tầng cao nhất của thuyền cổ.

Chỉ có vài căn phòng yên tĩnh, không phải người thường có thể vào ở.

Trong đó có một căn phòng xa hoa, trang trí đầy bảo vật quý giá, ngay cả bệ cửa sổ cũng được nạm ngọc tiên, lộ ra sức mạnh đại đạo nồng đậm khắp nơi, chỉ cần ngồi yên ở đó sẽ thu hoạch vô tận.

Bên cửa sổ.

Một chủ một tớ cúi đầu quan sát hết cả quá trình.

Thấy Dịch Phong nhảy xuống, thị nữ không nhịn được lộ vẻ tiếc nuối.

“Ài!”

“Người này dám làm dám chịu, không hề nương tay trước mặt đội chấp pháp, ra tay mạnh mẽ với kẻ thù, cũng xem như nam nhi nhiệt huyết, đáng tiếc chỉ có sức mạnh không biết tiến lùi, gây chuyện đến bước đường này,chẳng phải tìm chết sao?”

“Tiểu thư, người nói xem hắn ta đáng tiếc biết mấy…”

Nghe tiểu nha đầu cảm khái than thở, nữ tử trẻ tuổi chưa từng lộ ra vẻ khác lạ nào.

Mãi đến khi thốt ra câu hỏi kia.

Nàng ta uống hết trà thơm trong ly, khẽ khàng đặt ly trà xuống, ánh mắt lạnh nhạt không còn nhìn ra cửa sổ nữa, chỉ không nhanh không chậm dịu dàng lên tiếng.

“Ngọc nhi, như ngươi đã nói, người này có sức mạnh, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Thuyền cổ Vẫn Tinh rồng rắn hỗn tạp, thế lực sau lưng càng thêm khủng khiếp, loại người này tuy hiếm thấy, nhưng không đáng để chú ý trên thuyền cổ này, cuối cùng hắn vẫn phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, nhân vật nhỏ mà thôi.”

Giọng điệu lạnh nhạt lộ vẻ bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm chẳng gợn sóng.

Tầm nhìn và khí độ của vị tiểu thư này vượt xa nhóm người trên thuyền cổ, có thể ngồi trong tịnh thất tầng cao nhất đã đủ để chứng minh thân phận, sự tự tin và trầm ổn trời sinh, người bình thường không thể so sánh nổi.

Trong mắt người này, chuyện lớn kéo đến xung quanh, cũng không thể nhấc lên một chút gợn sóng nào.

Tiểu nha hoàn cung kính hành lễ, cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

“Tiểu thư nói đúng.”

Nghe được vài câu nói liên quan đến thuyền cổ, trong mắt nàng ta lại dâng lên vài phần tò mò.

“Lần đầu tiên nô tỳ nghe thấy tiểu thư dùng hai chữ khủng khiếp để hình dung những thế lực khác, ngay cả thuyền cổ cũng có lai lịch lớn, nơi Vẫn Thần kia chắc chắn còn ghê gớm hơn trong truyền thuyết phải không ạ?”

Nghe vậy, động tác trong tay tiểu thư váy dài khựng lại.

Ngước mắt nhìn chăm chú.

Chỉ thấy tiểu nha hoàn mắt ngập mong đợi, nét mặt nhiều hơn vài phần kính sợ, hiển nhiên tâm tính khó trầm ổn, còn có chút khao khát không kiềm chế nổi.

Tiểu thư cũng không trách tội nàng ta, trong mắt cũng có vài phần mong ước hiếm hoi.

Nhìn cảnh tượng dậy sóng ngoài cửa sổ, nhỏ giọng thì thầm.

“Vẫn Thần...”

“Người đời chỉ biết đó là nơi tọa lạc ở trung tâm Lam Tinh chúng ta, có rất ít người đến được nơi đó, thực ra cái gọi là nghe nói trên thế gian cũng chỉ là lời đồn, kém xa sự thật đến kinh người.”

Chỉ một câu cảm khái, tiểu nha hoàn đã bị dọa cho căng thẳng!

“Đây...”

Sắc mặt của tiểu thư cũng trở nên nghiêm túc, trong mắt lộ ra ánh sáng mong mỏi.

“Nếu muốn đến đó cần phải vượt qua hàng trăm triệu dặm biển lớn, những người sống lâu trong đó đa phần là truyền kỳ của các vực, có người là lão tổ thành lập tông môn vang danh vạn năm, có nhân vật tài ba sáng lập thiên vực, và cả thiên tài tuyệt thế lưu danh cổ tịch...”

“Không hề khoa trương khi nói tùy tiện một ai trong số họ cũng đủ để tung hoành bất kỳ thiên vực nào, những nhân vật đó sinh sống lâu dài bên trong, chính là vì Vẫn Thần có nguồn tài nguyên mà thế giới bên ngoài không thể sánh nổi!”