Từng cặp mắt kinh ngạc ngay lập tức hướng về Ngao Tất Phương.
“Rút lui?”
Mọi người hầu như đều cho rằng mình nghe nhầm, nhưng lại không thể ngờ rằng Ngao Tất Phương đã rút lui trước.
Trong lúc tháo chạy, hắn vẫn còn đang la lối: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, rút lui đi!”
Cảnh tượng này khiến cho ai nấy đều trợn tròng.
Mà hai tiếng rút lui này cũng quả thật là một nỗi đau đối với tộc người Hồng Nhật Nhất Mạch của hắn.
Đến quần cũng cởi ra rồi mà lại nói với họ rằng không thể xông lên!
Vốn là một nhóm người đang vận hết sức mạnh ra chờ bùng nổ, nhưng cuộc tấn công đã bị rút lại, khiến tập thể bọn họ phải hứng chịu phản phệ.
Từng người một phun ra máu tươi ngập trời.
Nhưng dù gì cũng là lệnh của Ngao Tất Phương, họ cũng không dám ở lại, ai nấy chịu đựng nhận lấy thương tích từ phản phệ, vội vàng bắt đầu rút lui.
Sự tương phản giữa trước và sau quả thực khiến cho người ta khó mà hình dung.
Bọn họ lúc đến khí thế mạnh mẽ nhường nào thì bây giờ đây, khi rút lui lại càng khổ sỡ nhường đấy.
Cuối cùng, khi họ mới lui ra đến bên ngoài thành Bình Giang, người cầm đầu là Ngao Tất Phương mới chịu chậm lại, miệng thở phì phò, vẻ mặt như thể vừa sống sót sau tai nạn.
“Tất Phương đại nhân, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Cuối cùng, có người hỏi Ngao Tất Phương lý do.
“Đúng vậy, Tất Phương đại nhân, không phải ngươi nói chúng ta cùng nhau tấn công sao, sao lại rút lui vào phút cuối?”
“Đúng vậy, tất cả chúng ta đều chịu phản phệ. Xin cho mọi người một lời giải thích?”
Sau câu hỏi của người đầu tiên, những người khác cũng xôn xao truy vấn Ngao Tất Phương, vì thân phận của hắn, mặc dù không dám trở mặt nhưng giọng nói cũng ít nhiều có phần trách móc.
“Hừ!”
“Các ngươi cho rằng ta không muốn ra tay sao?” Ngao Tất Phương hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn mọi người, nặng nề nói: “Nhưng các ngươi có biết thực lực của đám người trong võ quán này rất mạnh, vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta không?”
Nói đến đây, Ngao Tất Phương hít một hơi thật sâu, sắc mặt không cam lòng, nói: “Trong năm người ở đó, có một người thâm sâu khó dò, một người là Võ Tông sánh tầm với ta, và ba người còn lại là Võ Tôn!”
“Cái gì?”
Ngay khi Ngao Tất Phương vừa nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ, hoàn toàn không ngờ đám người ở võ quán lại mạnh đến vậy.
Đừng nói là ba Võ Tôn, ngay cả một Võ Tôn thôi cũng đã đủ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
“Nếu không phải trong khoảnh khắc cuối cùng, ta dùng Hồng Nhật để phát hiện ra những điều này, thì chỉ sợ rằng hôm nay chúng ta lành ít dữ nhiều.” Ngao Tất Phương thở dài một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói.
Nghe vậy.
Mọi người đột nhiên toát mồ hôi lạnh, lộ ra vẻ sợ hãi.
Nhìn theo phương diện của Ngao Tất Phương mà nói thì cũng không có gì đáng trách, mà là may mắn, may mắn là Ngao Tất Phương đã kịp thời phát hiện tình hình trong võ quán.
Nếu không, ba người Võ Tôn kia mà tức lên thì e rằng Hồng Nhật Nhất Mạch của bọn họ sẽ hoàn toàn tuyệt chủng.
“Vậy làm sao bây giờ?”
Lúc này, có người hỏi Ngao Tất Phương.
Đồng tử Ngao Tất Phương khẽ co lại, vẻ mặt vô cùng không cam tâm, nói: “Võ quán, chúng ta chỉ có thể đứng từ xa mà nể phục, nhưng không phải ngươi vừa mới nói, Ngao Khánh cũng không có mặt tại võ quán sao?”
Nghe vậy, mắt mọi người bỗng nhiên sáng lên.
“Ý của ngươi là?”
“Không sai, bỏ qua võ quán, ra tay thẳng với Ngao Khánh. Cứ bắt hắn về rồi tính tiếp, ta không tin là người của võ quán sẽ vì tên rác rưởi Ngao Khánh này mà đến tìm chúng ta.”
“Ý kiến hay!”
“Trực tiếp bắt lấy Ngao Khánh!”
“Đúng vậy, chúng ta không phải là đối thủ của người trong võ quán, nhưng chẳng lẽ Ngao Khánh mà chúng ta không giải quyết được sao?”
Từng giọng nói xôn xao, lần lượt vang lên, cũng khiến ai nấy đều thấy có hi vọng.
Sau tổn thương vừa rồi ở võ quán, bản thân bọn họ cũng phải nhẫn nhịn, không có nơi nào để trút giận, lúc này nói đến chuyện muốn bắt Ngao Khánh, tất cả đều rục rịch tay chân.
“Tất Phương đại nhân, theo như theo dõi của Khuynh Thành, bây giờ Ngao Khánh không những không ở trong thành, mà còn cách thành rất xa. Chắc là phía bên kia Mạc Phủ Sơn Mạch, trong Thập Vạn Đại Sơn!” Một thuộc hạ nói với Ngao Tất Phương.
“Trong Thập Vạn Đại Sơn sao?”
Đồng tử Ngao Tất Phương hơi co lại, hắn lạnh lùng nói: “Nhưng không sao, dù sao đối với chúng ta mà nói, hắn càng cách xa võ quán càng xa thì càng có lợi!”
Sau đó, hắn khua tay.
“Đi!”
Theo lệnh của hắn, các cao thủ của Hồng Nhật Nhất Mạch xuất phát, hướng về Thập Vạn Đại Sơn. Mặc dù đụng phải tường khi tấn công võ quán, nhưng lần này hắn tuyệt đối tự tin.
Suy cho cùng, sức chiến đấu đỉnh cao của Hồng Nhật Nhất Mạch đều đã tập hợp lại đây.
Với đội hình này, không bắt được Ngao Khánh thì chẳng khác nào đồ bỏ?
Làm sao có thể!
Tuy nhiên, khoảng cách giữa Thập Vạn Đại Sơn và thành Bình Giang cũng khá xa, cho dù là nhóm người Ngao Tất Phương có lên đường thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.
Mà trong võ quán.
Rượu vẫn tràn lan, uống phải gọi là quên trời quên đất.