Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1783: Đại gia ngươi chung quy vẫn là đại gia ngươi (2)




Ngoại trừ tiếng hít thử nặng nề, không còn bất luận tiếng vọng khác thường nào truyền ra, trong mắt tất cả mấy vạn người cá đều choáng váng, ngây ngốc nhìn khe rãnh to lên trên tầng mây đến choáng váng!

Tê!

Long tướng Thanh Vĩ, thế mà lại bị một chiêu tiện tay đánh đến không thấy bóng dáng?!

Sao lại có thể như thế!

Trong một mảnh ngây ngốc, long tướng đứng đầu càng là bị hù dọa đến con ngươi rung động, trong đầu không ngừng hiện lên long trảo màu vàng vừa mới lóe lên kia, dường như nghĩ đến cái gì…

Đột nhiên nhìn chằm chằm lão giả trước mặt!

Bất ngờ.

Vốn dĩ là thân hình già nua nhỏ yếu, dường như tiêu tán ra khí tức tôn quý nối liền trời đất, khiến sắc mặt hắn trắng bệch, cả người cũng bắt đầu run rẩy!

“Tù Long Phiên Thiên Trảo!”

“Ngươi, ngươi, ngài là…”

Vị long tướng này bị hù dọa đến mồ hôi lạnh phả ra, đến cuối cùng thế mà lại là run giọng không dám nói tiếp!

Dù vậy.

Long tướng và không ít người cá khác, cũng là trong nháy mắt bừng tỉnh!

Có thể có huyết mạch Chân Long nồng đậm như thế này, đến giao tộc Thiên Long bọn họ cũng kém xa không bằng, còn có thể thi triển ra bí mật không truyền ra ngoài của hoàng tộc Tầm Long, thân phận của vị này đã vô cùng rõ ràng!

Tầm Long Thiên Đế!

Chỉ có vị này, mới có thể có tu vi và khí độ như thế, một chiêu nghiền ép long tướng cũng là chuyện hợp tình hợp lý!

Trong đầu hiện lên chân tướng, mấy vạn ngư tộc lại là càng thêm chấn động!

Lúc trước vẫn còn khí thế ưu việt phách lối, trong chớp mắt sự lãnh đạm tiêu tán, chỉ còn lại thần sắc kinh dị không thể tưởng tượng nổi, giống như ôn dịch lan tràn trên mấy vạn khuôn mặt!

Sao có thể!

Tại sao Tầm Long Thiên Đế lại ở nơi này, thậm chí còn muốn trợ giúp người ngoài?!

Vị này là Tầm Long Thiên Đế…

Hai vị khác, có thể ngang hàng thậm chí là dùng ngữ khí tương đương với tiền bối.

Lại là loại tồn tại nào?!

Trong lòng mới hiện lên suy đoán, tất cả giao tộc Thiên Long đã bị hù dọa đến đầu vang lên tiếng ong ong!

Lại lần nữa ngước mắt nhìn ba vị lão giả.

Trong mắt đều là vẻ hoảng sợ kính sợ!

“Vù…”

Hai người đạp nhẹ một bước, khí thế của mỗi người lan tràn ra ngoài.

Ba vị đại tướng còn lại, bị dù dạ đến gần như xụi lơ ở trên không trung!

“Bắc Minh Hải Hoàng!”

“Giải Đế đại nhân…”

Chỉ là nghẹn ngào lầm bẩm, mây mưa cuồn cuộn ở chân trời đã quỷ khóc sói gào!

“Rút, mau rút đi!”

“Mau chóng rút đi!”

Tiếng thét lớn truyền ra, ba đại long tướng đứng đầu chạy tán loạn trước.

Thấy long tướng còn chạy tán loạn, đương nhiên những tiểu binh tiểu tướng khác đều là tranh nhau chen lấn chạy trốn.

Không đến mấy giây, đại quân người cá khí thế hung hăng đã chạy tán loạn như khói, chân trời khôi phục vẻ thư thái, ánh sáng chiếu rọi giống như ngày xuân!

Cũng không trách được bọn họ như thế.

Mà thật sự là thanh danh của ba người này ở trong Hải tộc quá mức to lớn.

Bên trên đảo đen.

Các tu sĩ ngửa mặt nhìn lên đã lâu nhìn đến cả mặt mơ hồ!

Mưa bụi thấu trời đan xen, bọn họ chỉ có thể xuyên thấu qua tầng mây nhìn được tình hình đại khái, chỉ thấy một chiêu đánh lén, rất nhanh giao tộc Thiên Long đã bị thua, ba vị tiền bối mạnh đến không còn gì để nói!

Vốn dĩ mọi người còn có chút lo lắng, cho rằng trận chiến này vô cùng hung hiểm, không ngờ được chớp mắt đã đánh thắng, còn là dùng loại phương thức vượt ngoài dự liệu của mọi người.

Đại gia ngươi chung quy vẫn là đại gia ngươi!

Trong chớp mắt sau cơn mưa trời lại sáng, giao tộc Thiên Long đã chạy trốn đi xa.

Nhìn thấy ba lão đầu khải hoàn đáp đất, tu sĩ ở xung quanh kinh hô không dứt!

“Ôi trời?!”

“Không phải ta mờ mắt đó chứ? Ba vị tiền bối lợi hại như thế, đến long tướng cũng có thể đánh thắng?”

“Ba vị tiền bối uy vũ!”

“Từ nay về sau, ai dám nói Nhân tộc ta không có đại năng!”

Trong đảo đen kích động reo hò bùng nổ, đám nhân vật đứng đầu đầy mắt phần chấn ôm quyền!

Ba lão đầu từ không trung đáp xuống, đã bị bao vây lại thành từng vòng chúc mừng, nhưng lại là không có một chút trạng thái giành công nào, vẫn như cũ cả mặt khiêm tốn, thẳng tắp đi về phía Dịch Phong.

Giải Đế đừng đầu, ba người cùng nhau ôm quyền.

“Dùng hết toàn lực, cuối cùng chúng ta cũng không phụ hi vọng của tiên sinh!”

Dịch Phong gật đầu một cái, lễ phép tán dương vài mâu.

“Ba vị khiêm tốn, không ngờ được thế mà các ngươi lại lợi hại như thế!”

Lời khen này vừa truyền ra.

Không chỉ ba người đầu mặt xúc động vinh quang, đến đám người Tát Đông Lai vây ở xung quanh, trong mắt cũng đều nhiều thêm ánh sáng yêu thích và ngưỡng mộ rõ ràng, phảng nhất như có được sự khẳng định của Dịch Phong, còn vượt xa mọi loại tung hô.

Giải Đế liên tục khiêm tốn khoát tay, nhưng nụ cười trên mặt đã bán đứng sự kích động của nội tâm.

“Đâu có đâu có, tiên sinh quá khen!”