Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1774: Quả nhiên tiên sinh cao thâm khó lường




Loại cơ trí này, vạn người không có được một!

Cho dù tên bẫy người Ngao Bộ Đông kia, cũng còn xa mới có thể bằng!

Ở ngay trước mặt mấy chục tên tu sĩ Nhân tộc mắng bản thân mình, không chỉ phải liều bản mặt của mình, mà còn phải có kỹ thuật diễn xuất dạt dào tình cảm!

Thông qua loại thao tác rối loạn này.

Mọi người đã khó phân biệt thật giả, đưa mắt nhìn nhau không người nào lên tiếng, đến Sư Thiên Xuyên, cũng đứng thẳng bất động không nói nên lời, dường như có chút thần sắc hoài nghi nhân sinh.

Nhìn thấy như thế, hai vị nhân vật đứng đầu lặng lẽ thấp giọng truyền âm.

“Chậc chậc, không hổ là Hải Hoàng, hung ác đến độ đến ta cũng thấy mặc cảm!”

“Ừm, Thường Côn lão đệ đúng là đại tài.”

Nỗi lòng lo lắng của hai người bọn họ cũng được buông xuống không ít, đã có một loại dự cảm tốt đẹp chuyện lớn sắp thành công.

Vào thời điểm tất cả mọi người đang đờ đẫn.

Dịch Phong lại giống như có chút thất vọng.

“Thế mà Bắc Minh Hải Hoàng lại là chỉ có hư danh?”

“Nói như thế, hình như giao tộc Thiên Long cũng không có chi viện mạnh mẽ gì.”

Người khác còn chưa phản ứng lại.

Bắc Minh Hải Hoàng đã ôm quyền phụ họa.

“Đúng là như thế, đúng là như thế!”

“Bắc Minh Hải Hoàng kia đơn thuần chính là một tên phế vật chắc chắn, căn bản không cần để ý!”

Lời này vừa truyền ra.

Dường như mọi người có mặt ở đây cũng như là ở trong mơ mới tỉnh lại, ánh mắt liên tiếp lộ ra ánh sáng, rồi khôi phục ý cười có mấy phần lòng tin.

“Đây, ta đã nói đảo chủ bắn tiếng đe dọa mà!”

“Nếu như Bắc Minh Hải Hoàng có tiếng mà không có miếng, chúng ta cũng chỉ cần đối phó với giao tộc Thiên Long, có tiên sinh và ba vị tiền bối, không hẳn không có phần thắng!”

“Đúng đúng đúng! Một trận chiến này, chúng ta vẫn còn phải đánh!”

“Người cá không có trợ thủ gì, nhưng chúng ta có đại năng giúp đỡ, tại sao phải sợ bọn chúng làm gì!”

Mọi người càng nói càng phách lối, một hồi hằm hè.

Lại cộng thêm Bắc Minh Hải Hoàng liên tiếp phụ họa.

Vừa rồi sức mạnh đáng sợ chấn nhiếp, đã tiêu tán hơn phân nửa, mọi người của đảo đen lại khôi phục không ít lòng tự tin, lại bắt đầu ấp ủ không khí kiêu ngạo, dường như có một loại bầu không khí tự tin “ưu thế ở phía ta” đang lan tràn.

Lúc này Bắc Minh Hải Hoàng mới rút lui thành công, ngồi ở hàng đầu âm thầm thở dài.

Tầm Long Thiên Đế lại lần nữa truyền âm tán thưởng.

“Thường lão đệ, được đó.”

“Không ngờ được ngươi có thể duỗi có thể cúi như thế, hung ác đến mức chính bản thân mình còn mắng, bản hoàng đúng là vô cùng kính nể!”

Rõ ràng là lời nói tán thưởng.

Nhưng dù sao chuyện này cũng không quá vinh quang, Bắc Minh Hải Hoàng vẫn luôn nghe được có một chút ý vị âm dương quái khí.

Lúc này không tiện tranh chấp, hắn chỉ có thể lạnh giọng đáp lại.

“Ha ha.”

“Tầm Long Thiên Đế, ta là vì đại cục mới đưa ra hạ sách này, ngươi đúng thật là đứng nói chuyện mà không thấy đau eo.”

Lúc này Tầm Long Thiên Đế mới ý thức được nói lỡ lời, áy náy mỉm cười không nói thêm gì nữa.

Quả thật.

Nếu như…

Nếu như đổi lại là hắn, dùng thận phận Đế Hoàng, sao có thể tự làm tổn hại thanh danh của mình như thế.

Tuyệt đối không thể nào làm được đến loại tình trạng như người ta.

Ba nhân vật lớn ngồi vững ở hàng đầu.

Nghe một hồi mọi người có mặt ở đây phấn chấn bàn tán sôi nổi, dần dần dung nhập vào bầu không khí, thỉnh thoảng phối hợp lên tiếng nói theo, lôi kéo toàn bộ thù hận lên trên người Ngao Bộ Đông.

Dường như, thế cục đang đi về phía phương hướng dự đoán ban đầu.

Vào loại thời khắc ý chí phấn chấn này.

Dịch Phong lại là không có một chút hứng thú nào.

Vất vả lắm mới có một chút nội tình, nghe thấy Bắc Minh Hải Hoàng đáng sợ như thế.

Hắn cho là, cuối cùng cũng có hy vọng tự tìm đường chết!

Ai ngờ được.

Còn chưa vui mừng được bao lâu, đảo mắt đã nghe nói con hàng này lại là có tiếng mà không có miếng?

Đúng là bẫy người mà!

Suy nghĩ mấy giây.

Dịch Phong đành phải đặt hi vọng lên trên người Sư Thiên Xuyên.

“Đảo chủ…”

“Hình như Bắc Minh Hải Hoàng không được lắm, giao tộc Thiên Long còn có trợ lực khác không?”

Vốn dĩ Dịch Phong là rất có uy vọng.

Hắn vừa lên tiếng hỏi, tất cả mọi người đang bàn tán sôi nổi đột ngột im bặt!

Trong lòng ba nhân vật đứng đầu trầm xuống.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Trong nháy mắt Sư Thiên Xuyên cũng bừng tỉnh!

Vừa rồi.

Hắn cảm thấy tất cả mọi người trong đảo lại cảm thấy mình có sức mạnh, trong lòng phải gọi là tức giận, đúng thật là một đám gỗ mục không cầm đi điêu khắc được!

Vốn dĩ là hắn muốn mở miệng cảnh cáo!

Lúc này lại nghe thấy Dịch Phong hỏi, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sùng kính.

Vào thời điểm quần hùng kích động này, tiên sinh còn có thể giữ vững tỉnh táo, không có một chút tính khí kiêu ngạo nóng nảy nào, vẫn luôn không coi nhẹ giao tộc Thiên Long, tâm cảnh trầm ổn đối với kẻ địch như thế, những phế vật trong đảo này cả đời cũng không học được!