Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1771: Giao tộc Thiên Long đáng sợ (2)




Tiếng nói âm trầm vang vọng, đại điện dần dần yên lặng lại.

Giọng nói lạnh lùng của Sư Thiên Xuyên vẫn còn truyền vang, ngữ khí trở nên nghiêm trọng.

“Về phần một mạch hoàng duệ của giao tộc Thiên Long, vậy thì càng đáng sợ hơn!”

“Chỉ nói tam hoàng tử thống ngự bảy mươi hai đảo chúng ta, sự thâm sâu của thành phủ là điều cuộc đời ta hiếm thấy, thiên phú tu luyện vô cùng yêu nghiệt, trong tay có khoảng hơn mười vạn sĩ tốt, đại tướng cũng có hơn trăm!”

“Trong đó, đặc biệt là Ngao Xương đáng sợ nhất, dựa vào thiên tư đáng sợ, có thể dùng chi thứ được ban thưởng họ hoàng tộc, tương truyền đã có tu vi bát phẩm!”

“Cho dù là như thế, hắn cũng chỉ là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi, ở trước mắt hoàng duệ chính thức vẫn còn kém một đoạn dài!”

“Sợ rằng chúng ta dựa vào Dịch tiên sinh và ba vị tiền bối, may mắn chiến thắng được sự tồn tại đáng sợ như thế, nhưng phía sau bọn họ là Long Hoàng Ngao Bộ Đông, cũng là người mà chúng ta khó mà tưởng tượng!”

“Vị Long Hoàng kia, vạn năm trước đã đạt đến cảnh giới cửu phẩm! Chúng ta chắc chắn sẽ phải đối mặt với sinh linh đáng sợ như thế, sống chết của tu sĩ bảy mươi hai đảo đều nằm ở trong tay chúng ta!”

“Bây giờ, các ngươi còn ngạo khí cả đời sao?!”

Lời nói lạnh lùng vang vọng, tất cả mọi người yên lặng!

Lúc trước đủ loại ý cười phấn chấn, vào thời khắc này đều tiêu tán vô hình, trong lòng tất cả mọi người đều giống như bị bóng đen bịt kín, chấn kinh đến nửa ngày không dám nói ra một tiếng!

Lúc này, không ít người mới biết được nỗi khổ tâm của đảo chủ!

Một người đối mặt với loại quái vật khổng lồ như thế, nhưng vẫn không nhắc đến một chữ nào đối với người ngoài, một mình chống đỡ vạn năm, gian khổ trong đó khó mà có thể tưởng tượng được!

Nhìn thấy đảo chủ cả mặt nghiêm trọng.

Mọi người chỉ cảm thấy trong lòng bối rối, trong đáy mắt kinh hãi và chua xót xen lẫn, không khí đè nén lan tràn đại điện!

Đến ba vị nhân vật lớn của Hải tộc, vào lúc này cũng nhìn Sư Thiên Xuyên với con mắt khác.

Dựa vào tu vi yếu đuối và địa vị của hắn, có thể thám thính được những nội tình này, còn có thể ổn định được cục diện hơn vạn năm nay, đúng thật là một nhân tài!

Chỉ có duy nhất Dịch Phong.

Nghe thấy loại nội tình kinh người này, trong lòng lại lần nữa dấy lên ánh sáng hy vọng!

Hay lắm…

Nội tình của người cá mạnh như thế, khó trách người đảo chủ này ẩn nhẫn đến tận bây giờ!

Lần đại chiến này, tuyệt đối sẽ có tiền đồ!

Dường như là nhìn thấy thần sắc ổn định của Dịch Phong, một người lớn gan mở miệng cổ vũ sĩ khí.

“Nhưng, nhưng bây giờ chúng ta có Dịch tiên sinh, còn có ba vị tiền bối, tương lai nói không chừng còn có nhiều cường giả hơn giúp đỡ, trận chiến này chưa chắc phải sợ đám người giao tộc Thiên Long!”

“Những năm này ẩn nhẫn, hãnh diện một chút thì có làm sao…”

Lời kia vừa thốt ra.

Đại điện vừa mới yên lặng được một lát, lại lần nữa vang lên âm thanh xao động.

Bầu không khí kiêu ngạo lạ lùng, lại lần nữa bắt đầu ấp ủ.

Đến Bắc Minh Hải Hoàng thân là người ngoài, cũng có chút không nghe nổi nữa, hắn tuyệt đối không ngờ được, tu sĩ trong đảo lại có kẻ ngu xuẩn như thế, còn tưởng tượng còn có người ngoài đến giúp đỡ?

Đúng thật là bùn nhão không trát được tường, chỉ trông chờ vịn vào người khác!

Cũng khó trách dạng đại tài như Sư Thiên Xuyên, ở bảy mươi hai đảo Đông Hải này, tranh giành thời cơ vạn năm giấu tài, vẫn luôn không thấy có thiên tài gì vùng dậy phản kháng.

Trong tay nhiều bài nát như thế, thần bài đến cũng vô dụng thồi.

Vào lúc hắn bất đắc dĩ ngồi xuống.

Sư Thiên Xuyên nổi trận lôi đình, đưa tay chỉ vào góc chửi ầm lên!

“Chỉ ngươi là người thông minh!”

“Chỉ ngươi muốn hãnh diện?!”

“Nói một câu khó nghe, Đông Hải chúng ta an phận ở một góc, lại là địa bàn của Hải tộc, có thể có được người giúp đỡ như tiên sinh và ba vị tiền bối, chẳng qua là lông phượng sừng lân, lại nói ra lời nói nằm mơ giữa ban ngày chờ chi viện mạnh mẽ ở bên ngoài đến, lão phu khuyên ngươi đừng có nhắc lại nữa!”

“Khó nghe hơn chính là, giao thiệp của giao tộc Thiên Long cực kỳ đáng sợ, trong chớp mắt là có thể kéo được chi viện mạnh mẽ đến!”

“Người khác trước tiên không nhắc đến…”

“Chỉ riêng Bắc Minh Hải Hoàng trong truyền thuyết, một người đã vượt qua được toàn bộ chiến lực của giao tộc Thiên Long, nếu như mời được hắn xuống núi, e rằng chúng ta đành phải cùng nhau đi xuống hoàng tuyền!”

Tiếng mắng vang vọng.

Tất cả mọi người lâm vào tĩnh mịch, đột nhiên Bắc Minh Hải Hoàng ngồi ở bên cạnh lại run lên một cái!

Sưu…

Một cỗ gió lạnh phả ra đỉnh đầu, Bắc Minh Hải Hoàng kinh hãi đến thiếu chút nữa lên tiếng trách mắng!

Thế mà hắn lại nghe được tên của mình?

Ôi trời…

Tên Sư Thiên Xuyên này đúng thật là một nhân tài!