Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1760: Giao thiệp của Long Hoàng (2)




“Vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể mặt dày đến quấy rầy tiền bối xuất thủ giúp đỡ!”

Nói đến đây.

Đã là đồng tộc bị ức hiếp, lại gặp lão hữu đến đây cầu cứu, chẳng phải là lý lẽ thấy chết không cứu sao?

Bắc Minh Hải Hoàng lập tức phấn nộ đập bàn trà tại chỗ, bá khí lên tiếng hỏi!

“Nực cười!”

“Ở Đông Hải ta lấy mạnh hiếp yếu, còn làm nhục Hải tộc ta như thế, lão phu sao có thể ngồi yên không quan tâm! Hiền đệ nhanh chóng nói ra, những sinh linh đến từ bên ngoài kia có lai lịch ra sao!”

Ngao Bộ Đông vô cùng phấn chấn, vội vàng nói nói rõ nguyên nhân tình hình được báo cáo, ngữ khí cũng trở nên thân thiết!

“Thường huynh minh giám!”

“Đám sinh linh kia ta chưa bao giờ nhìn thấy, ta cũng không biết từ nơi nào đến, nhưng người cầm đầu thủ đoạn cỏ quái, chính là một bộ xương khô!”

Vừa dứt lời.

Đột nhiên đáy mắt của Bắc Minh Hải Hoàng trầm xuống, dường như khí thế ổn định hơn không ít.

Ngây ngốc nhìn mấy giây, trong mắt hiện ra thần sắc kinh nghi phức tạp.

“Xương khô….”

Lập tức Bắc Minh Hải Hoàng nghi hoặc nhìn chăm chú, Ngao Bộ Đông kiên định gật đầu.

“Không sai, chính là một bộ xương khô!”

Nói xong, còn gọi Ngao Xương vào trong nhà.

“Ngao Xương, ngươi nói theo thứ tự rõ ràng tình hình này đó ngươi nhìn thấy mấy sinh linh cổ quái kia cho Thường huynh hiểu rõ!”

Ngao Xương cực kỳ sùng kính Bắc Minh Hải Hoàng.

Nghe thấy có cơ hội có hỏi có đáp, lập tức dựng lại tinh thần, nói đến mặt mày hớn hở!

“Bắc Minh Hải Hoàng tiền bối hữu lễ.”

“Ngày đó, ta và tam hoàng tử ra ngoài làm việc, bất ngờ gặp phải mấy sinh linh từ trên trời giáng xuống, đầu tiên là một con gấu khổng lồ cao vạn trượng rơi xuống mặt biển, sau đó xuất hiện mấy đạo thân ảnh áo đen, bọn họ đều tôn bộ xương khô kia làm thủ lĩnh.”

“Nói đến bộ xương khô kia, thật ra bề ngoài xấu xí, cũng khó trách chúng ta nhìn lầm, ai có thể ngờ được, một bộ xương khô cổ quái có vóc dáng thấp bé, lại có loại thủ đoạn đó…”

Một hồi kể lại rất sống động, dường như Ngao Xương đã dùng hết tất cả những kiến thức cuộc đời học được.

Ngao Bộ Đông rất là vừa ý, nâng ly trà lên yên lặng chờ.

Nhưng tiếng nói vừa kết thúc.

Hắn mới bưng chén trà lên đến bên miệng, đột nhiên bị Bắc Minh Hải Hoàng cướp lại, hành động này hù dọa Ngao Bộ Đông khẽ run rẩy.

Còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Bắc Minh Hải Hoàng mặt lạnh.

“Ngươi bỏ xuống, còn uống.”

“Đi đi đi, nhanh chóng đi.”

Đôt nhiên lạnh giọng không kịp chuẩn bị, ngữ khí so với lúc nào khác biệt như trời với đất!

Cả mặt Ngao Bộ Đông ngây ngốc, theo bản năng ôm quyền lên tiếng hỏi.

“Thường huynh, ngài đây là ý gì vậy?”

Mặt Bắc Minh Hải Hoàng trầm xuống, không thể nào thân thiết như lúc này.

“Thường huynh?”

“Theo tư lịch mà nói, xưng hô này ngươi có thể gọi?”

“Bản tọa còn phải tiếp tục thanh tu, loại chuyện nhàn rỗi này không rảnh nghe nhiều, nếu không có chuyện gì quan trọng, mời hai vị đi đi!”

Đây…?

Ngao Bộ Đông chấn kinh đến mở to mắt.

Lúc trước còn nói rất tốt mà.

Từ lúc bắt đầu đi vào nhà lá, thái độ của Bắc Minh Hải Hoàng vẫn luôn thân thiết, xưng hô cũng cực kỳ khách sáo, hoàn toàn không có tư thế của tiền bối, đều là dáng vẻ của hảo hữu chí giao đã từng có.

Thậm chí, còn có ý tứ rút đao giúp đỡ.

Thế nào chỉ trong chớp mắt.

Thái độ đã thay đổi trở nên lãnh đạm như thế?

Mặt mũi này so với lật sách còn nhanh hơn.

Long Hoàng tràn ngập không hiểu, Ngao Xương càng là đầu óc mơ hồ.

Rốt cuộc là phân đoạn nào xảy ra vấn đề?

Bất luận nghĩ lại như thế nào, dường như đều không có nói sai cái gì.

Hai người khó hiểu nhìn nhau mấy lần, Long Hoàng đang chuẩn bị ôm quyền mở miệng.

Ai ngờ được.

Bắc Minh Hải Hoàng đã thu đồ uống trà vào, mở bàn tay hướng ra phía ngoài cửa.

“Hai vị, xin mời.”

Lệnh đuổi khách đến bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Trong nháy mắt Ngao Bộ Đông chỉ cảm thấy mặt mày tối tăm, khóe miệng có chút giật giật.

Hay lắm.

Lão già này đúng thật là một chút mặt mũi cũng không nể, dứt khoát là muốn đuổi người!

Thiệt cho lúc trước hắn còn nói khoác một hồi.

Cái gì mà Bắc Minh Hải Hoàng như thế nào, giao tình của bản thân và người ta như thế nào, lúc này nghĩ lại, đúng thật là mặt nóng dán lên cái mông lạnh, con gà mù nói khoác nửa ngày!

Không biết vì sao mọi chuyện đến nước này.

Hắn cũng là người cần thể diện, đành phải kéo lấy thuộc hạ rời khỏi nhà lá.

Đi xa mấy dặm.

Sắc mặt Ngao Bộ Đông trở nên âm trầm.

Giao tình hai vạn năm, chung quy vẫn là tính toán sai lầm!

Càng nghĩ càng giận, Long Hoàng sầm mặt lại.

“Không giúp thì không giúp, giao hữu của bản hoàng khắp thiên hạ, không có Bắc Minh Hải Hoàng ngươi, vẫn như trước sẽ có người khác giúp đỡ!”

Nhìn chăm chú trầm ngâm mấy giây.

Trong mắt của hắn lại lần nữa lộ ra tự tin, ngóng nhìn về phía biển lớn.