Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1754: Tạp ngư (2)




Tròng mắt của Lâu Bản Vĩ lạnh lùng nhìn xuống.

“Hừ.”

Sờ lấy đầu chó của Ngao Khánh, hắn mới lãnh đạm khinh thường nhìn qua đó.

“Khánh, không cần để ý đến đám tạp ngư này.”

Vừa dứt lời.

Tam hoàng tử càng là tức giận đến mặt đỏ lên!

“Tạp ngư?!”

“Hỗn xược! Hỗn xược!”

“Bản hoàng tử chính là hoàng thất giao tộc Thiên Long tôn quý, thân mang huyết mạch Chân Long, đừng cho rằng các ngươi có một chút tu vi, là đã có tư cách thất lễ như thế…”

Cơn thịnh nộ còn chưa hoàn toàn bùng nổ.

Tròng mắt lãnh đạm của Lâu Bản Vĩ, tràn ngập vẻ khinh bỉ.

“Con mẹ nó, một con cá ướp muối như ngươi, rắc rắc một cái còn không thôi đúng không?!”

“Ta nói ngươi là con con tạp ngư ngươi chính là một con tạp ngư.”

Lời nói vừa ra khỏi miệng.

Đã thấy tiện tay một chỉ điểm đến.

Tam hoảng tử mặt đỏ lên, đột nhiên bị một sức mạnh vô hình trói buộc, đúng là không động đậy được chút nào, cả người cũng bắt đầu phát run bành trướng, chớp mắt đã giống như một quả cầu thịt!

“Oành!”

Thuận theo một tiếng thân thể vì bành trướng mà bùng nổ, quần áo xé rách bay lên không trung.

Thân ảnh thon dài đã biến mất không thấy bóng dáng.

Chỉ có một con cá muối rơi xuống mặt biển, dáng vẻ so với con cá trê giống nhau đến mấy phần, mọc lên một cái râu giống người, đầu to đầu mập nhìn vô cùng xấu xí!

Cho dù rơi xuống mặt biển.

Con má muối vẫn đang liều mạng giãy dụa, nhìn có vẻ vừa khôi hài vừa buồn nôn, nhưng bất luận giãy dụa như thế nào, vẫn chỉ là dáng vẻ một con cá trê, không khôi phục lại được thân hình tuấn tú.

Nhìn thấy dị biến bất ngờ.

Trong mắt đại tướng người cá tràn ngập chấn động, đại quân còn sót lại đã bị chấn động lan tràn bốn phía.

“A đây…”

“Tình huống gì vậy? Vì sao điện hạ lại biến thành cá ướp muối? Đây, mẹ nó cũng quá xấu rồi đi!”

“Yêu pháp! Nhất định là yêu pháp!”

“Hoàng tử của giao tộc Thiên Long chúng ta, anh minh thần võ như thế, sao có thể là một con cá muối!”

“Nhanh! Mau chóng bẩm báo việc này với Long Hoàng, đưa tam hoàng tử hồi cung!”

Một hồi luống cuống tay chân.

Trong mắt các đại tướng người cá đầy kinh hãi, vớt con cá trê lên rồi tan tác như chim muông, đến dũng khí quay lại nhìn Lâu Bản Vĩ cũng không có, tất cả nhanh như chớp chui vào đáy biển.

Về phần chuyện lớn dẹp yên các đảo, đã sớm bị ném lên chín tầng mây.

Không đến mấy giây.

Mặt biển lại lần nữa gió êm sóng lặng, chỉ còn lại duy nhất thi thể của một vài người cá, không ngừng bị linh thú đáng sợ cắn xé, giống như hiện trường một bữa tiệc ăn lớn.

Nếu có người ngoài có mặt, chắc chắn sẽ kinh hãi đến trợn mắt há mồm!

Lâu Bản Vĩ cũng lười nhìn nhiều thêm một chút.

Ngoái nhìn lần nữa.

Nhìn Nãi Tề vững bước đứng lên, tán thưởng trong mắt càng lớn hơn.

“Được đó.”

“Tiểu Nãi Tề, thể chất này của ngươi có chút sức mạnh, thế mà lại có thể chống đỡ được một phần sức mạnh của ta, tương lai có hi vọng!”

Có được sự tán thưởng của đại ca, Nãi Tề ngây ngốc gãi gãi đầu.

“Thật, thật sao…”

“Ca, ngươi nhất định là thủ hạ lưu tình đúng không? Ta có thể chịu được một phần trăm khí lực của ngài, cuộc đời gấu này không còn gì luyến tiếc nữa!”

Mấy người một hồi cười vang, vô cùng vui mừng đối với sự tiến bộ của Nãi Tề.

Mượn cơ hội tâng bốc tư thế oai hùng của Lâu Bản Vĩ, Ngao Khánh mới để ý đến mặt biển bừa bộn, hiểu chuyện nhắc đến vấn đề, mượn cơ hội để đại ca xuất lực.

“Ca.”

“Những đám tạp ngư này không có một chút tầm mắt độc đáo nào, e rằng tương lai sẽ còn quay lại gây phiền phức, hay là ta đi giải quyết bọn họ, cũng tránh để làm người khác buồn nôn!”

Nghe thấy Cẩu Tử xin chiến trước một bước, mấy người còn lại cũng tỉnh ngộ hành lễ.

“Ca, vẫn là để ta đi cho!”

“Ca, ta đi tốt hơn một chút, ta nhiều chân làm việc nhanh!”

Đây chính là cơ hội tốt nịnh hót khó có được, mấy người huynh đệ đều không muốn bỏ lỡ, giải quyết một nhóm tạp ngư, là có thể khiến cho Lâu Bản Vĩ vui vẻ, ngày thường sao có thể có loại công việc thoải mái này chứ?

Phải biết là, tiểu tỷ tỷ là rất khó tìm!

Tâm tình của đại ca rất tốt, nhưng để thỏa mãn cũng không thể nào đơn giản như thế.

Nhìn thấy các huynh đệ liên tiếp xin lệnh.

Lâu Bản Vĩ chỉ là lãnh đạm khoát tay, dường như thật sự không có một chút hào hứng nào.

“Không cần phải để ý đến những tạp ngư này.”

Trong lúc nói.

Hắn nhìn về phía phương hướng đảo đen, thần sắc trở nên nghiêm túc.

“Gần đây tiến độ của chủ nhân rất nhanh, tất cả đều sắp không giấu được nữa rồi.”

“Rất nhiều nơi, chúng ta còn chưa sắp xếp tốt…”

“Xem ra, chúng ta nhất định cần phải tăng nhanh tiến độ mới được.”

Thuận theo lời nói thâm ý vang vọng.

Lâu Bản Vĩ ngày thường cười cười nhốn nháo, đột nhiên trở nên cả mặt nghiêm túc, cả người cũng tản ra uy thế phi phàm, khiến cho người khác sinh lòng kính sợ.