Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1746: Cơ hội duy nhất (2)




Dịch Phong bị đảo chủ thịnh tình mời, đi vào bên trong đại điện đảo đen thương nghị đối sách.

Ngoại trừ hai nữ tử Lộc gia ra, tất cả đều là các nhân vật đứng đầu, có thể nói là nhân vật lớn của Đông Hải tề tụ, tất cả mọi người yên lặng chờ mong.

Trận thế đáng sợ như thế, ngày trước Lộc Tâm Lan căn bản không có cơ hội tham gia.

Đặt chủ vị ngồi song song với Dịch Phong, đã trở thành tiêu điểm của đại điện, đến đảo chủ Sư Thiên Xuyên, cũng lộ ra thu kém mấy phần.

Nhưng Sư Thiên Xuyên cũng không để ý, vẫn là mộ mặt cung kính hành lễ.

“Tiên sinh.”

“Lão phu cả gan lên tiếng mời, nguyện phụng tiên sinh làm khách khanh đứng đầu Đông Hải ta, chủ trì đại nghiệp phản kích lần này, tài nguyên mỗi đảo đều do tiên sinh tùy ý điều động, xin được kính nghe đại kế của tiên sinh!”

Tiếng nói âm trầm vang lên, tất cả mọi người có mặt đứng dậy ôm quyền!

Mất vị nữ tu càng là trong mắt tràn ngập sùng kính.

“Chúng ta xin kính chờ tiên sinh sai bảo!”

Hắn là có kinh nghiệm khai tông lập phái, nói ra cũng được coi như chưởng môn, nhưng thủ hạ có chút phần nhiều là ông bác bà dì, đồ đệ càng là từng người gỗ mục, về phần mấy tên gia hỏa không khiến người khác bớt lo kia, thi càng không cần nhắc đến…

Tông môn của mình mở cuộc họp, cơ bản là giống với mọi người cùng thôn tán gẫu, làm sao so được với cảnh tượng ngày hôm nay!

Đột nhiên trở thành người đưa ra chủ kiến cho Đông Hải, Dịch Phong cũng không biết mở miệng như thế nào.

Hắn nào có đại kế gì, cũng không thể mở miệng ra nói bản thân hắn chỉ là vì tự mình muốn đi tìm đường chết.

Nhẫn nhịn nửa ngày.

Cuối cùng nói ra một chữ.

“Đợi.”

Nghe xong, tất cả nhân vật lớn có mặt trong đại điện đều kính nể gật đầu!

Sư Thiên Xuyên nghe xong gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ kính nể.

Cho dù chỉ là nói ra một chữ, cũng đủ để thấy tâm cảnh trầm ổn, rất có tự tin ứng chiến, loại sức mạnh sâu không lường được này, đã không phải là điều hắn có thể tưởng tượng được.

Những nhân vật đứng đầu còn lại cho dù trong lòng còn tồn tại hoài nghi, cũng không dám nói ra vào lúc này.

Việc này liên quan trọng đại, dính dáng đến vận mệnh của toàn bộ chúng sinh Đông Hải.

Theo lý mà nói.

Có lẽ nên cẩn thận chuẩn bị một hồi, để ứng đối với huyết chiến trước nay chưa từng có.

Khổ nỗi.

Tiên sinh đã mở miệng nói như thế, bọn họ cũng đã tỏ thái độ, tôn vị này là người đứng đầu sai đâu đánh đó, nên cũng chỉ thuận theo chờ đợi.

Tất cả mọi người yên lặng nhìn nhau, không khí có chút áp lực căng thẳng.

Sư Thiên Xuyên nghiêm túc ôm quyền, an ủi lay động đang âm trầm tuôn ra trong lòng.

“Các vị.”

“Nếu như đã là kế sách của tiên sinh, đương nhiên chúng ta phải tuân theo kế sách để hành sự, dùng bất biến ứng vạn biến, yên lặng đợi giao tộc Thiên Long đến!”

Nghe xong, nhóm lão nhân thành tinh cũng tỉnh lại ôm quyền.

“Đảo chủ nói có lý, kế sách của tiên sinh rất hay!”

“Đúng thế đúng thế, chúng ta chiếm cứ địa lợi trong đảo, lại có tiên sinh giúp đỡ, ngày mai đối mặt với giao tộc Thiên Long, nhất định sẽ có phần thắng, lấy bất biến ứng vạn biến mới là thượng sách!”

“Cẩn tuân kế sách của tiên sinh!”

Tiếp đó mấy lão quái đứng dậy hành lễ, tất cả mọi người sùng kính.

Dịch tiên sinh cao thâm khó lường, dường như có được sức mạnh tuyệt đối, vẫn như trước ngồi vững như núi, khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy càng thêm thán phục, nhớ đến trận tranh đấu ngày mai, lời nói nhiệt huyết bắt đầu vang vọng.

Các vị nữ tu cũng cung kính nhìn chăm chú, trong ánh mắt nhìn Dịch Phong tràn đầy kính ngưỡng, chỉ có ánh mắt của Lục Thải Vi không ngừng lấp lóe.

Toàn bộ đảo đen, bắt đầu nổi lên ý chí chiến đấu đã lâu không thấy!

Sáng sớm hôm sau.

Từng trận mê vụ ở bờ biển.

Thủy triều bắt đầu không ngừng cuồn cuộn, mặt biển quỷ dị cao lên mấy trượng, phảng phất như gặp phải một sức mạnh không rõ nào đó thôi động, dùng thế thiên địa phun trào từ trong biển sâu ra!

“Oanh!”

Đột nhiên!

Sóng biển cuồn cuộn đáng sợ cao mấy trượng, ầm vang khuếch tán mấy trăm dặm!

Sóng lớn khủng bố phóng qua bờ biển, trong nháy mắt thôn xóm và bến đò ở xung quanh bị bao phủ, vốn dĩ là sóng biển hung hiểm mang theo uy thế không hề tầm thường, giống như nham thạch nóng chảy không ngừng bao phủ ăn mòn mười dặm bên bờ.

Trong lúc nhất thời.

Bốn phía bờ biển nổi lên tiếng kêu rên, tu sĩ trốn chạy như chim tan tác.

Làn sóng đột kích tầng tầng, trong biển lại lần nữa dâng lên thủy triều khổng lồ trăm trượng!

Sóng nước khổng lồ vô cùng đáng sợ, đến mặt trời cũng dường như không tránh kịp, bị tầng mây đen kịt che lấp ánh sáng, dường như có một sự tồn tại vô cùng đáng sợ nào đó đang xuất hiện!

Thuận theo mây đen cuồn cuộn, đã hình thành xu thế mưa gió nổi lên.

Đỉnh của thủy triều đen tối, hiện lên một đạo bóng đen to lớn, chỉ uy thế xuất hiện, đã là điều thế nhân không thể nào tưởng tượng được, trong mây đen còn nổi lên sấm chớp, không ngừng lan tràn về phía trong đảo.