Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1736: Mãng phu nhập thể




Tương lai.

Những người bị chết thì bồi thường cho đảo chủ trưởng lão cái gì đó, phân chia một chút địa bàn.

Điều này còn không tốt hơn ngàn vạn lần so với làm nô tài cho người khác sao?

Ai ya!

Dịch Phong à Dịch Phong, ngươi quả nhiên là một thiên tài!

Một hồi phân tích lớn.

Dịch Phong đã suy nghĩ kỹ càng.

Chỉ cần tiếp cận Lộc Thư Dao, chọc tức tam hoàng tử người cá kia, mượn đó hoàn thành nhiệm vụ tìm đường chết, tương lai không chỉ có thể đạt được mục tiêu, còn có thể giải quyết tất cả vấn đề của Đông Hải!

Đây đúng thật là kế hoạch không chê vào đâu được!

Sớm biết là chết có thể có được kỹ năng hồi sinh người khác, thì đâu cần sợ đầu sợ đuôi như thế!

Đều trách cái hệ thống đáng chết này!

Bất tri bất giác, Dịch Phong tiếp tục hỏi.

Ai biết được cái hệ thống này lại bắt đầu giả chết, không còn bất kỳ câu trả lời nào, thật giống như là máy tính năm 82 bị chết máy vậy.

Hắn cũng lười lãng phí thời gian nữa.

Kế hoạch đã chuẩn bị hoàn thành, tất cả sầu lo đều được giải quyết toàn bộ!

Trong nháy mắt.

Trong mắt Dịch Phong hiện lên ánh sáng chờ mong.

“Ta phải cứu Lộc Thư Dao, gặp tam hoàng tử người cá kia một lần!”

Bạch!

Lộc Tâm Lan nghe xong bị hù dọa!

Ra ra tay cứu Lộc Thư Dao?!

Nếu như làm việc này, chắc chắn sẽ chọc tức tam hoàng tử giao tộc Thiên Long, đây không phải là tranh đấu bình thường, mà là dẫn động đến đại kiếp sống chết của toàn bộ tu sĩ Đông Hải!

Đại kiếp sắp đến!

Lộc Tâm Lan kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch, bất giác muốn lên tiếng khuyên giải!

Nhưng khi nàng bất ngờ đứng dậy.

Thấy hai con ngươi của Dịch Phong yên lặng, nổi lên ánh sáng lãnh đạm tràn ngập chờ mong, tâm tình Lộc Tâm Lan chấn động, dường như trong nháy mắt cũng trở nên bình tĩnh.

Nếu như là tiên sinh xuất thủ…

Có lẽ, việc này không hẳn là không thể thành.

Nhìn thấy khí độ siêu phàm của Dịch Phong, lại hổi tưởng đến tu vi mạnh mẽ ngày trước thể hiện ra, Lộc Tâm Lan có chút yên định hơn mấy phần, cũng không đoán được vì sao tiên sinh lại ra tay.

Dưới cái nhìn của nàng, Dịch Phong thâm sâu khó lường, làm chuyện này nhất định có thâm ý.

Cho dù Lộc Tâm Lan đối mặt với áp lực lớn lao, cũng cắn răng cúi đầu thật sâu với Dịch Phong.

“Tiên sinh đại nghĩa, Tâm Lan kính vể vạn phần, nếu như tiên sinh đã đưa ra quyết định, Tâm Lan nhất định sẽ phối hợp.”

Cho dù trong lòng biết được việc này không thể coi thường, nhưng nhìn Dịch Phong, đột nhiên trong lòng Lộc Tâm Lan tràn ngập tín nhiệm.

Dịch Phong đã không còn lo lắng gì, lúc này giống như là mãng phu phụ thể.

Hắn chắp tay gật đầu, vững như bàn thạch.

“Ừm.”

“Bây giờ Lộc Thư Lan đang ở đâu? Dẫn ta đến đó.”

Nghe được lời nói lãnh đạm, tự tin trầm ổn giống như là khống chế đất trời.

Lộc Tâm Lan gật đầu.

Lập tức đi trước dẫn đường, đi thẳng về phía cấm địa nằm sâu trong Vạn Bảo Lâu!

Hai người một trước một sau, xuyên qua mấy đạo cửa lớn.

Cuối cùng.

Dừng bước trước một tháp lưu ly sáu tầng.

Toàn thân bảo tháp óng ánh, tỏa ra ánh nắng chiều, từ xa nhìn lại có thể thấy được những viên ngọc, nhưng hình như bị bao phủ bởi một đạo cấm chế vô hình, chỉ có một mảnh dị sắc hoa mỹ hiện lên, không có cách nào thấy rõ được chân dung.

Năm vị nữ tu mặc lụa trắng ôm kiếm đứng yên, phảng phất như là người kiếm hợp nhất.

Trong đôi mắt lãnh đạm, không hề có một chút gợn sóng, vẫn luôn bất động giống như chuông bảo vệ trong mười trượng đất trống trước bảo tháp, tản ra hàn ý cự tuyệt người khác cách xa ngàn dặm.

Đột nhiên!

Trong đôi mắt năm đại thị nữ vô cùng chấn động, âm thầm nắm chặt bảo kiếm trong tay!

Trong tầm mắt.

Dung mạo thanh tú của Dịch Phong chầm chậm đi đến, giống như người phàm tản bộ.

Nhìn thì có vẻ là người phàm, các nàng cũng vô cùng cẩn thận, vị Dịch tiên sinh này có tu vi vô cùng đáng sợ, lại là khách quý của Vạn Bảo Lâu, ai dám có chút nào nắm chắc?

Mấy người không biết ý đồ đến đây của Dịch Phong, cố hết sức lên tiếng khuyên giải.

“Dịch tiên sinh, xin dừng bước!”

“Nơi này là cấm địa của Vạn Bảo Lâu, bất luận là người nào cũng không được tự ý đi vào!”

Dịch Phong nghe xong dừng bước, hiểu việc lấy đại nghĩa ra để thuyết phục.

“Ta đến đây chính là cứu Lộc Thư Dao, các ngươi cùng là nữ tử, có lẽ cũng có chút đồng cảm đối với cái gọi là vận mệnh thiên nữ, hay là nhường đường một chút.”

“Tương lai, tất cả trách nhiệm đều do ta gánh.”

Ai biết vừa dứt lời.

Sắc mặt mấy vị thị nữ đều trở nên lạnh lẽo, người đứng đầu cắn răng ôm quyền!

“Tiên sinh đừng nói đùa.”

“Ngài thân là khách quý của Vạn Bảo Lâu, bất cứ chuyện gì đều có thể thương nghị, nhưng chỉ có việc này tuyệt đối không thể, tam hoàng tử đã có mệnh lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được làm trái!”

“Đại tiểu thư là thiên nữ đã được định, đây là số mệnh của nàng!”