Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1734: Thiên mệnh khó thoát




Một tộc người cá nào đó, thế mà có thể khiến cho các nơi kiêng kỵ?

Dịch Phong nghe xong vô cùng chấn động, nhất thời có chút khó có thể tin,

“Lợi hại như vậy?”

“Ta nghe nói đảo chủ đảo đen này là một nhân vật lợi hại, trong đảo cũng là ngọa hổ tàng long, lẽ nào chưa từng có người nào phản kháng? Để mặc cho đám người cá này diễu võ giương oai?”

Câu hỏi vang lên.

Sắc mặt Lộc Tâm Lan lại nhiều thêm mấy phần hiu quạnh.

“Mấy vạn năm trước, đảo chủ đời thứ ba mươi tư từng mở miệng phản bác việc này, vị đảo chủ kia thiên tư tuyệt vời, có thể nói là nhân vật thiên tài kinh diễm một thời.”

“Đáng tiếc, đứng trước mặt tam hoàng tử tộc Thiên Long, cũng chỉ là một kẻ địch không đủ tư cách, khoảng cách của hai bên giống như là trời và đất, chấn nhiếp các đảo hơn mấy vạn năm.”

“Trải qua chuyện này, các đảo đã sớm kinh sợ đến vỡ mật, đáng hận tu vi chúng ta nông cạn, chỉ có thể cúi đầu xưng thần với tam hoàng tử kia, mới có thể đổi lấy trăm năm binh ản cho Đông Hải.”

“Tiên sinh chê cười rồi…”

Hiện thực tàn khốc khiến người ta thổn thức.

Nhìn thấy sự không cam lòng tự giễu bi phần trong tròng mắt của Lộc Tâm Lan, Dịch Phong lâm vào trầm tư, không nói thêm một lời nào nữa, nhưng trong đầu lại là nhớ kỹ chuyện này.

Một ngày sau.

Trong một đình viện nho nhã lịch sự của đảo đen.

Mấy vị nữ tử mặc lụa trắng bước vào, trạng thái không nhiễm trần thế khiến người khác kính sợ, cả người đều tiêu tán khí tức phi phàm, thần sắc cũng là vô cùng lãnh đạm.

“Thư Dao tiểu thư.”

“Dựa vào mệnh lệnh của tộc Thiên Long, ngài làm thiên nữ, mong rằng tiểu thư thuận theo thiên mệnh.”

Lộc Thư Dao nắm chặt ngón tay ngọc, vẫn luôn không đứng dậy.

Căng mắt nhìn mấy giây.

Môi đỏ hơi mở ra, lòng dạ không còn chưa trước, trong âm thanh lộ ra sự lãnh lẽo bi phẫn!

“Hỗn xược!”

“Thiên nữ sao có thể là bản tiểu thư!”

Mất vị nữ tử cầm kiếm nghe tiếng nhìn về phía đối diện, cũng không mở miệng.

Người đi đầu có chút lớn tuổi, tay lấy ra một mai ngọc giản.

Lập tức.

Ngọc giản tản mát ra ánh sáng lờ mờ, ánh sáng giống như lưu sa ngưng kết thành kình, năm đạo hư ảnh ngồi vững vàng hiện lên trên không trung, dung mạo bị áo choàng tối tăm che lấp.

Cho dù chỉ là hình chiếu, khí thế tiêu tán ra ngoài vẫn vô cùng kinh khủng như trước!

Lộc Thư Dao kinh hãi đến sắc mặt đại biến.

“Bái kiến năm vị các lão…”

Năm đạo hư ảnh cũng không để ý cái gọi là lễ tiết, lão giả đầu tiên trầm giọng mở miệng, lạnh lẽo vô cùng uy thế trong giọng nói, tản ra một uy áp lớn lao không cho cự tuyệt!

“Lộc Thư Dao.”

“Ngươi thân là dòng chính Lộc gia, thiên tư dung mạo trác tuyệt, trong đảo người người biết rõ, đã bị giao tộc Thiên Long hạ lệnh sắc phong làm thiên nữ, đây là mệnh lý!”

Bạch!

Lộc Thư Dao kinh hãi đến ngước mắt, sắc mặt đã trắng bệch!

Vì sao.

Tại sao lại là loại kết quả này?

Nàng bị thua tỷ thí, để cho vị trí lâu chủ rơi vào trong tay Lộc Tâm Lan, cái này cũng thôi đi, dù sao đúng là tài nghệ không bằng người, cũng không thể nói được cái gì hơn!

Nhưng bây giờ, thiên tế cũng muốn nàng đi?

Dựa vào cái gì mà tất cả mọi chuyện tốt đều rơi xuống đầu Lộc Tâm Lan?

Đáng giận!!

Lộc Thư Dao vô cùng tức giận cắn hàm răng, trong đôi mắt đẹp tràn đầy nước mắt!

Nhưng khi nàng ngước mắt.

Hư ảnh của năm đại các lão, đã tràn đầy lạnh giá quyết tuyệt, đáy mắt lãnh đạm, đến ngay cả sát ý cũng không che dấu!

Lập tức.

Lộc Thư Dao nhìn đến con ngươi chấn động, dần dần trở nên im lặng trầm mực, giống như nước đọng không còn gợn sóng, ánh hào quang hoàn toàn tiêu tán vô hình.

Nàng hiểu rõ, bản thân không còn lựa chọn nữa.

Không đợi Lộc Thư Dao hoàn hồn.

Đã từng lo lắng năm đại các lão từ ái, trước mắt đã tiêu tán.

Nữ tử cầm kiếm duy nhất cung kính hành lễ.

“Đại tiểu thư.”

“Bây giờ ngài là thiên nữ cao quý, chúng ta cũng là phụng theo mệnh lệnh của năm đại các lão, tất cả đã có định số, mong rằng ngài đừng làm khó những hạ nhân như chúng ta.”

Một câu lạnh thấu đáy lòng.

Dù có các loại không cam lòng, Lộc Thư Dao chỉ có thể khép hờ đôi mắt, kìm nén thanh lệ đang chảy xuống.

“Được, được…”

“Hay cho một thiên nữ.”

“Đúng thật là cái gọi châm chọc….”

Dưới sự bao vây bảo vệ của mấy thị nữ có tu vi đáng sợ.

Lộc đại tiểu thư như mất hồn bước ra khỏi tiểu viện, bước nhân mềm mại giống như nặng ngàn cân, mãi đến khi ngồi lên nhuyễn kiệu, nàng vẫn như trước không nói thêm một lời, giống như số mệnh đã như thế, đã như lục bình không có sức lựa chọn.

Cùng lúc đó.

Trong Vạn Bảo Lâu.

Dịch Phong và Lộc Tâm Lan yên lặng ngồi tĩnh tọa ở trên lầu, đều là cả mặt thần sắc ngưng trọng.

Biết được người được chọn làm thiên nữ.

Dịch Phong cũng khó nén được cảm khái trong lòng.

“Đúng thật là tại hóa trêu người.”

“Không ngờ được, thế mà Lộc Thư Dao lại trở thành cái gọi là thiên nữ, ở trong thung lũng cuộc đời này, lại gặp phải loại vận mệnh bất công như thế.”