Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1716: Cao thủ giác ngộ




“Ngươi đứng dậy đi, nếu như đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, thì phải biểu hiện thật tốt, nếu như có hành động nào không theo nguyên tắc, chúng ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi.”

Bùi Hạc Tùng như được đại xá, liên tục ôm quyền nói cảm ơn.

“Đa tạ tiên sinh!”

“Tạ hạ nhất định trung thành phụ tá Tâm Lan tiểu thư, từ nay về sau sẽ thay đổi!”

Lau mồ hôi lạnh.

Bùi Hạc Tùng lập tức đứng dậy theo sát, hoàn toàn không có bá khí cao thủ như trước, dùng kỹ nghệ đỉnh cao nịnh nọt Dịch Phong, khéo léo bắt tay vào pha trà…

Vẻ mặt Bùi Hạc Tùng niềm nở, yên lặng ôm quyền chờ ở bên cạnh Dịch Phong.

“Tiên sinh minh giám.”

“Trà này chính là hấp thu tinh hoa thiên địa mà thành, tư vị thanh hương tuyệt vời không thể tả, cho dù đối với tiên sinh không đáng nhắc đến, nhưng mà là một mảnh thành ý của tại hạ, mong rằng tiên sinh và Tâm Lan tiểu thư cùng thưởng thức.”

Một câu nói cực kỳ tài tình.

Vừa nâng được thân phận của Dịch Phong, biểu lộ rõ ràng kính ý tuyệt đối, lại vừa đúng lúc thể hiện được thành ý của mình, còn vừa nhắc đến được trọng lượng của tiên trà.

Một câu tam quan, mở miệng đã biết là một tên giảo hoạt.

Quả nhiên là cao thủ.

Đám người Tát Đông Lai căng thẳng nhìn chăm chú, rõ ràng bị tên tranh đấu mới đến này thêm cho mấy phần áp lực.

Chỉ thấy Dịch Phong nghe xong gật đầu.

“Được, vậy thì trước tiên thử trà này một chút.”

Lập tức Bùi Hạc Tùng tràn ngập ý cười, tha thiết chắp tay.

“Xin tiên sinh chờ một chút, tại hạ sẽ đi chuẩn bị!”

Vừa nói, hắn vẫn không quên hành lễ với Lộc Tâm Lan.

“Lộc tiểu thư, không biết trên phi chu có bộ trà cụ Vân Sa hay không? Tại hạ vội vàng đến báo tin, trên người không mamg đồ dùng uống trà, mong rằng tiểu thư thứ lỗi.”

Lộc Tâm Lan khẽ gật đầu nói: “Đương nhiên là có, trong nhã thất của phi chu có một bộ.”

Bùi Hạc Tùng vội vàng hành lễ, nhanh chóng đi về phía khoang thuyền.

Sau khi khéo léo nịnh nọt, còn thể hiện ra tạo nghệ trà đạo phi phàm, lập tức khiến mọi người càng có áp lực hơn, thầm nghĩ tên giảo hoạt này có chút lợi hại.

Tranh đấu càng thêm nghiêm trọng, hai người Hứa, La đều có chút khó mà nhúng tay.

Tát Đông Lai lại bá khí đứng dậy, cười rồi vuốt râu.

“Ha ha.”

“Đương nhiên trà cụ Vẫn Sa là thượng phẩm, nhưng nếu như muốn phá được một bình trà ngon, không có nước tiên tuyền thượng đẳng, nhất định sẽ kém đi không ít.”

“Vừa đúng lúc, sâu trong Tuyết Hồ của lão phu có nước hàn băng, mời tiên sinh và Lộc tiểu thư đợi một chút, lão phu đi giúp thêm một chút sức cho Lộc tiên sinh!”

Nhìn bóng lưng Tát Đông Lai rời đi, Dịch Phong càng thêm mong đợi.

Mấy người còn lại thì là trở nên bức bối.

Hứa Bách Xuyên và La Bằng Phi đưa mắt nhìn nhau, một bộ dáng bất lực lúng túng.

Tuyệt đối không ngờ được.

Chỉ có thời gian mấy ngày, thế mà cạnh tranh lại kịch liệt như thế?

Chỉ có vốn liếng cũng không được, còn phải hiểu trà đạo, nói không chừng một ngày nào đó, dựa vào kiến thức và tri thức của bọn họ, đến cơ hội mở miệng cũng không còn.

Đầu năm nay, đến ôm bắp đùi cũng trở nên thâm ảo vô cùng!

Mọi người mỗi một thần sắc khác nhau chờ đợi, phi chu lại xuất phát lần nữa.

Trong khoang thuyền.

Hai vị cự đầu không ai nhường ai, trên mặt cười hì hì, trong lòng mmp.

“Ồ? Huynh đài đến đây muốn làm gì?”

“Bản tọa Tát Đông Lai, thường đi bên cạnh tiên sinh, cũng có hiểu chút trà đạo, đương nhiên là vì pha trà cho tiên sinh!”

“Ha ha! Trà này là bản tọa dâng cho tiên sinh, nên phải do đích thân ta pha trà!”

Trong mắt hai người cất giấu lãnh ý, đã đủ để chấn nhiếp ngàn vạn chúng sinh, nếu như có người bình thường đứng ở giữa, nhất định sẽ bị chấn đến vỡ mật!

Dưới sự cạnh tranh khủng bố, một bình trà cứ như thế pha nửa nén hương cũng không hoàn thành.

Đúng vào lúc giằng co.

Đột nhiên ngọc giản của Bùi Tùng Hạc không ngừng ong ong.

Hắn dùng thần thức tìm hiểu, biết là Lộc Thư Dao truyền tin đến!

Đúng thật là muốn mạng mà.

Tùy tùng của tiên sinh ở gần ngay bên người.

Lúc này đại tiểu thư xui xẻo kia đang gấp, lại cứ nhất định chọn lúc này truyền tin đến!

Đây không phải là muốn hại chết người sao?

Bùi Tùng Hạc kinh hãi đến cổ họng cũng hơi phát run.

Thần tình nhỏ bé này rất khó bị phát giác, nhưng cũng không cách nào trốn thoát khỏi được nhãn lực của Tát Đôgn Lai.

Trong nháy mắt.

Tát Đông Lai mỉm cười lên tiếng đánh giá.

“Ha ha, tại sao Bùi huynh không để ý đến tin tức ngọc giản truyền đến?”

“Chắc không phải, là có bí mật gì đó không muốn để cho người khác biết đó chứ!”

Lập tức nhìn thấy Tát Đông Lai càng ngày càng đến gần.

Trong chớp mắt Bùi Tùng Hạc dùng thần thức xóa đi tin tức ngọc giản truyền đến, đồng thời trong mắt lộ ra vẻ nghiêm chỉnh!

“Hỗn xược!”

“Lão phu mà một mảnh chân thành đến đây, lại dâng ra chí bảo như thế, trung nghĩa trời đất chứng giám, lại lại có thể có bí mật gì!”