Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1709: Mây đen tan đi sẽ nhìn thấy ánh trăng




“Quy Hải, rốt cuộc những năm nay ngươi lịch luyện cũng là có chút hiệu quả, tiếp sau đây chúng ta không chỉ phải xuất kích, mà còn phải toàn lực xuất thủ!”

“Không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là diệt cỏ tận gốc!”

Lời nói bá khí vang vọng, Đồng Quy Hải nghe đến trong mắt lộ ra vẻ chua xót.

Từ khi hắn bắt đầu gia nhập Ngũ Hành Môn, vẫn luôn phụng sự khiêm tốn làm việc theo môn quy, cho dù là một trong các đại tông môn, nhưng vẫn luôn khiêm tốn ẩn nhẫn không hỏi thế sự, vẫn luôn có chút không cam lòng!

Bây giờ, cuối cùng cũng được ngẩng đầu lên chủ động đánh ra rồi sao?

“Tất nhiên, chúng ta ẩn nhẫn ngàn vạn năm mới gặp được cơ hội tốt như thế, nhất định cần phải cẩn thận hơn mới được, càng là lúc thời vận đến, càng là phải cẩn thận từng chút một!”

Đồng thời Quách Vũ Thông cũng lên tiếng nhắc nhở.

“Một chiêu vô ý, cả bàn cờ sẽ thua.”

Đồng Quy Hải nghe đến trong mắt rung động, trên mặt càng hiện lên vẻ sùng kính nồng đậm.

“Sư tôn nói có lý, đệ tử xin nghe dạy bảo!”

Quả nhiên tâm cảnh của sư tôn đủ cao, suy nghĩ kín đáo không một ai có thể so sánh được.

Đồng Quy Hải ở một bên nhu thuận gật đầu, lời nói cẩn thận hơn không ít.

“Sư tôn.”

“Nếu đã như thế, đệ tử sẽ phái ra một ít môn nhân tìm hiểu tin tức, đồng thời đánh thức đệ tử tinh anh đã phong bế lục thức, đầu tiên thông báo hết tất cả mọi người bắt tay vào chuẩn bị”

Lần này, cuối cùng Quách Vũ Thông cũng vừa ý gật đầu.

“Ừm, cứ làm như thế đi.”

“Chúng ta mấy ngày nay đều ở trong nhà, cuối cùng cũng đợi được cơ hội tốt, cũng nên cẩn thận chuẩn bị một hồi, đánh thức các đệ tử, bản tọa muốn đích thân ra mặt tuyên thệ trước khi xuất quân!”

Thuận theo giọng nói nhẹ nhàng vang vọng.

Trong mắt Quách Vũ Thông gần đất xa trời bất ngờ hiện lên ánh sáng.

Nhìn dáng vẻ lạ lẫm này, Đồng Quy Hải mở to mắt.

“Sư tôn…”

Còn chưa đợi hắn hỏi ra tiếng.

Quách Vũ Thông đã bay về một góc ở trước mắt, ngồi vững vàng lên cỗ xe lăn bằng gỗ, áo xám trên người cũng được trường bào màu vàng trùm lên, so với người luôn ẩn nhẫn khiêm tốn ngày trước khác biệt hoàn toàn giống như hai người, bây giờ càng giống một kiêu hùng hơn!

“Đệ tử của Ngũ Hành Môn ta, đều là thiên tư tu đạo có hạn, bất đắc dĩ mới đi vào con đường thăm dò bói toán thiên mệnh, khó tránh khỏi được mệnh lý năm xấu ba thiếu.”

“Ngàn vạn năm nay, tông môn ẩn nhẫn khiêm tốn, chính là vì một ngày này.”

“Từ nay về sau, Ngũ Hành Môn chúng ta sẽ đứng ngạo nghễ Đông Hải!”

“Sư tôn nói rất có lý, Ngũ Hành Môn ta chắc chắn sẽ ngạo nghễ Đông Hải!” Đồng Quy Hải nghe đến nhiệt huyết sôi trào, vội vã nhắc lại.

Quách Vũ Thông vung tay.

“Đi, đi triệu tập tất cả môn nhân!”

Nhìn dáng vẻ bá khí của sư tôn, Đồng Quy Hải cung kính tuân mệnh rời đi.

Không qua bao lâu.

Mấy đạo bóng người phụng mệnh đi ra ngoài, trăm ngàn môn nhân tập trung ngoài đại điện, quảng trường chật ních bóng người, có người mù hai mắt, có người quần áo lam lũ, có người chỉ còn lại nửa người.

Nhìn thì như thế, nhưng thật ra trên người mỗi người đều tản ra khí tức mạnh mẽ.

Đây tuyệt đối là tinh anh ở trong Ngũ Hành Môn.

Quách thần toán ngồi vững vàng trên xe lăn lại lần nữa lộ diện, khó tránh khỏi mặt mũi tràn đầy dấu vết của năm tháng, nhưng tinh thần khỏe mạnh, lập tức khiến cho tất cả mọi người có mặt tôn trọng bái kiến!

“Tham kiến thái thượng trưởng lão!”

“Tham kiến thái thượng trưởng lão!”

“Tham kiến thái thượng trưởng lão!”

Quách Vũ Thông ngồi trên xe lăn, quan sát thân ảnh có mặt ở đây.

“Lần này ta xuất thế, chính là vì thông báo cho mọi người, gần đây trong đảo gặp phải tai kiếp, mấy đại Thiên Tông tiêu diệt thì bị tiêu diệt, giải tán thì bị giải tán, cho dù còn lại thì cũng là hãm sâu trong vũng bùn!”

“Vì thế ta chuẩn bị dẫn theo mọi người, chủ động xuất kích, đầu tiên chiếm lấy các tông môn lớn khác, dẹp yên đảo Dương Quang.”

Không ít người chấn kinh đến bất ngờ ngước mắt, cả mặt kích động!

Ẩn nhẫn che núp ở Ngũ Hành Môn nhiều năm như thế.

Cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi sao?

Lập tức, từng người ở cao tầng đều nắm chặt tay xoay xoay, tâm tình kích động.

Quách Vũ Thông nhìn thấy cảnh tượng này rất hài lòng, tay cầm phất trần, dưới sự huy động của linh khí, quảng trưởng to như thế hóa thành tinh bàn.

“Vì để cho Ngũ Hành Môn ta lần đầu tiên xuất sư thuận lợi, ta đoán trước cho mọi người một quẻ.”

Thuận theo hành động của Quác thần toán, ngôi sao ở quảng trường cũng bắt đầu giao hội lấp lóe.

Không đến mấy giây, hình vẽ phức tạp hiện lên.

Cho dù cùng là người của Ngũ Hành Môn, bao gồm của Đồng Quy Hải ở trong, tất cả đều không thể nào nhìn thấy chân ý, đành phải cung kính nhìn về phía Quách Vũ Thông.

Cổ quái là.

Quách Vũ Thông nhìn kỹ tinh đồ thật lâu, kết động chỉ quyết mấy lần, cả mặt cũng là đầy vẻ nghi hoặc.