Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1704: Nhãn lực của lão quái vạn năm




Tát Đông Lai vững bước đi về phía trước, không bộc lộ quá nhiều thần sắc, chỉ là khẽ vuốt cằm nhìn về phía Dịch Phong, khó mà nhìn ra được vui giận.

“Đã được nghe đến đại danh của tiên sinh, nên mời người thiết yến một lần.”

Trong mắt đầy ý cười lên tiếng, ánh mắt Tát Đông Lai liếc nhìn những người còn lại.

Lập tức!

Một cỗ cảm giác áp bách khủng bố, khiến hai vị tông chủ đứng ở phía sau phát lạnh!

Loại áp lực kia, không chỉ là chấn nhiếp tu vi, mà còn mang theo một cỗ bá khí của người ở phía trên, cho dù tu vi của bọn họ tăng mạnh, nhưng vẫn như cũ không có cách nào bình tĩnh ứng đối!

Lúc này, bọn họ mới tự mình cảm nhận được sự cường hoành của Tát Đông Lai!

Tiếp đó Tát Đông Lai vững bước đi vào điện ngồi xuống.

Mấy người Dịch Phong cũng liên tiếp bước vào, theo thứ tự ngồi xuống bàn rượu được xếp bên phải. Các vị lão giả trong phủ, thì theo thứ tự ngồi xuống bàn đối diện ở bên trái, Liễu trưởng lão ngồi ở vị trí cuối cùng.

Mấy giây yên lặng ngắn ngủ, trong điện nổi lên bầu không khí đè nén.

Tát Đông Lai ngồi một mình trên đại ỷ.

Một người một ghế, chấn nhiếp tất cả mọi người im lặng.

Liếc nhìn đám người Lộc Tâm Lan căng thẳng ngồi đó, khiến cho ý cười của Liễu trưởng lão ngồi ở đối diện càng đậm hơn.

Trong vẻ tươi cười toát ra một cảm giác ưu việt vốn dĩ nên là như thế, chính đề còn chưa bắt đầu, hắn phảng phất như đã có khả năng đoán được kết quả, nhìn thấy cảnh tượng Dịch Phong dập đầu cầu xin tha thứ.

Nhưng khi ánh mắt di chuyển đến thủ vị.

Thế mà Dịch Phong lại cả mặt yên lặng, dường như căn bản không hề bị lay động!

Trong mắt Liễu trưởng lão hiện lên vẻ sững sờ.

Thầm nghĩ quả nhiên người này có chút tu vi, thế mà lại có thể chống đỡ được uy áp của đảo chủ? Đáng tiếc, người ở trong phủ đảo chủ này, cho dù là cao thủ lục phẩm, cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt!

Ngoài ngoài chỉ là có chút kinh ngạc, nhưng cũng không để ý.

Tát Đông Lai ngồi thẳng, nhưng cũng là không có yên lặng như thế.

Bao nhiêu năm rồi, hắn gặp qua không ít tu sĩ đại năng, cũng ở trong đảo tiếp kiến hàng trăm ngàn người hung ác, nhưng từ trước đến giờ không có một người nào, có thể coi thường hắn ra oai phủ đầu như thế!

Đây chính là uy áp mang theo truyền thừa trận pháp!

Thế mà lại không hề có tác dụng?

Tát Đông Lai mỉm cười yên tĩnh nhìn, vuốt râu lên tiếng thử dò xét.

“Nghe nói, tiên sinh đã câu đi không ít Hóa Đạo Tầm?”

Vừa dứt lời.

Uy áp càng nồng đậm hơn lan tràn ra ngoài, sức mạnh truyền thừa đại trận cũng bị thay đổi ba phần, chăm chú xông về phía Dịch Phong, có hay không có thực lực, thử một lần là biết!

Hùng bá một đảo hơn vạn năm, Tát Đông Lai tự nhận quen biết rất nhiều người, kiến thức càng là không phải người bình thường có thể so sánh được, không có người nào có khả năng giấu giếm được khỏi hai mắt của hắn!

Đây chính là nhãn lực và tự tin của lão quái vạn năm!

Vô cùng khí thế tra hỏi đi thẳng vào vấn đề.

Mọi người ngồi yên lặng ở hai bên, cho dù không phát hiện được uy áp, nhưng trong lòng cũng đều là bất ngờ căng cứng!

Vừa gặt mặt đã trực tiếp hỏi tội.

Mọi chuyện phát triển quá mạnh mẽ, đã sắp mất không chế!

Vào lúc tất cả mọi người căng thẳng.

Trong lòng Dịch Phong vô cùng vui mừng.

Vừa đến đã tìm lỗi, cuối cùng cũng gặp được nhân vật ra dáng hung ác!

Để phối hợp với bầu không khí, hắn cũng lạnh lùng lôi kéo thù hận.

“Không sai! Chính là ta câu!”

Giọng nói âm trầm vang lên.

Kèm theo uy áp truyền thừa đại trận, còn chưa ngưng kết hóa hình đến gần, lại giống như gặp phải một trận cuồng phong, tiêu tán không thấy bóng dáng.

Tê…

Tát Đông Lai chấn kinh đến sững sờ, cũng bất ngờ im lặng.

Hóa giải uy áp của hắn dễ như trở bàn tay, tu vi này đúng thật là lợi hại, tuyệt đối không phải là điều cấp Thiên ngũ phẩm có thể làm được, thậm chí đến lục phẩm cũng căn bản không làm được.

Lúc trước người này đang giấu tài?!

Tát Đông Lai tuyệt đối không phải nhân vật tầm thường, vừa đối mặt đã cảm thấy chuyện này kỳ quặc!

Vội vã đẩy thần thức ra, càng là chấn kinh đến ngừng hít thở!

Thần thức của hắn cũng là dường như một đi không trở lại, căn bản không cách nào đến gần được, trừng mắt nhìn kỹ mấy giây, cũng là không phát hiện được cái gì.

Thế mà lại không thấy được một chút tu vi…?

Đây!

Tát Đông Lai càng thêm kinh hãi, tâm cảnh đã hoảng loạn!

Đến cấp độ cấp Thiên, cho dù có khoảng cách tu vi, những không thể nào không điều tra ra được cái gì, chí ít cũng có thể nhìn ra được một chút sức mạnh đại đạo.

Nhưng ở trong mắt của hắn, thế mà Dịch Phong lại giống như người phàm?

Cảnh tượng cổ quái như thế, so với thời gian trước bái kiến đảo chủ đảo đen, loại khoảng cách này còn khiến cho hắn chấn động hơn, đây cũng không phải là khoảng cách tu vi, mà là bản chất cảnh giới khác biệt!