Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1687: Thần tích cá nướng(2)




Mọi người vội vã sợ hãi lên tiếng, từng người vô cùng khiêm tốn.

Bọn họ đến đây, chỉ là bái kiến Dịch Phong nịnh nọt, xem như mất bò mới lo làm chuồng, nào dám thật sự động tâm tư với Hóa Đạo Tầm, tặng lễ còn sợ vị này không nhận đó.

Ngay lúc đám người đang không ngừng căng thẳng, Hà lão đầu đứng ở hành đầu lại lần nữa đứng ra.

“Tiên sinh quá lời.”

“Chúng ta đến đây chỉ là bái phỏng, tuyệt đối không có ý khác. Chuyến này có chút vội vàng, nếu như có chỗ thất lễ, mong rằng tiên sinh thứ lỗi.”

Ngoài miệng một hồi khiêm tốn, trong tay Hà lão đầu lại lấy ra một bộ đao cụ.

“Tiên sinh, Hóa Đạo Tầm này phải thưởng thức giống như thịt cá, mới có thể giữ được tinh hoa tốt nhất, tư vị cùng tươi ngon hơn, vừa đúng lúc lão hủ cất giữ một bộ đao cụ, ý tứ nho nhỏ không thành được kính ý.”

Hà lão đầu hai tay dâng bộ đao cụ lên, đáy mắt hiện lên ánh sáng.

Tiếp đó hộp gấm mở ra, bảo đao thất tinh nhỏ nhắn tinh xảo chiếu vào tầm mắt, khiến mọi người ở xung quanh đầy mắt đố kỵ, Hà lão đầu vững vàng cung kính chờ đợi, có thể nói là chiếm hết danh tiếng.

Ngay vào lúc hắn đang mong chờ, Dịch Phong cũng là ngây người ngồi cứng ngắc.

Đây chính là cá nước ngọt, có thể ăn lát cá sống sao?

Không vệ sinh chút nào!

Tuy tu vi có tăng lên, nhưng chung quy trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an, ai biết được có ký sinh trùng hay không?

Hơn nữa vô công bất thụ lộc.

Nghĩ đến đây, Dịch Phong trực tiếp từ chối nhã nhặn.

“Ạch, đa tạ ý tốt.”

“Ta mới ăn xong thức ăn, tay có chút dầu, đầu tiên đi tắm trước đã.”

Hắn đột nhiên rời đi, khiến Hà lão đầu cả mặt kinh ngạc.

Hứa Bách Xuyên và La Bằng Phi thì hơi nheo mắt lại, dúng ánh mắt âm trầm nhìn về phía Hà lão đầu.

“Ngươi tặng con dao rách nát này, còn dạy tiên sinh ăn cá như thế nào, ngươi là đang chất vấn tiên sinh?”

“Rõ ràng là tiên sinh không vui, ngươi đây là muốn tự tìm chết sao?”

Sắc mặt Hà lão đầu biến đổi lớn, còn chưa kịp giải thích, hai người đã cùng lúc lên tiếng đuổi khách.

“Cút!”

Sắc mặt Hà lão đầu cực kỳ khó coi.

Trong lòng không ngừng hối hận.

Đều trách cái miệng thối của mình nói lung tung, rõ ràng là muốn biểu hiện tốt giờ lại biến khéo thành vụng.

Dưới ánh mắt âm trầm của hai người, hắn không thể làm gì khác hơn là xám xịt rời đi.

Thấy Hà lão đầu rời đi, trong mắt những người khác lộ vẻ chế nhạo, không ngừng cười khẽ xem thường.

Lão đầu này ngay từ đầu đã phô trương mở miệng, bây giờ lại muốn đến nịnh nọt tiên sinh sớm hơn, vượt lên trên mọi người, đúng thật là lão già tâm cơ, nhiều lần đều là hắn lên trước, thể hiện ra cứ như là hắn nhiều bản lĩnh lắm vậy, lần này bị đánh mặt rồi chứ.

Nhưng mà.

Khiến mọi người không ngờ được chính là, Hứa Bách Xuyên và La Bằng Phi lại trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với bọn họ.

“Các vị, tiên sinh đã rất không vui, không có lòng quan tâm đến các ngươi, cũng mời mấy người cùng nhau rời đi thôi.”

Trên người hai người lộ ra khí thế thâm trầm, ép đến khiến cho mọi người không thể chịu nổi.

Đám người mới vừa rồi còn xem trò vui bây giờ sắc mặt âm trầm đến cực điểm, trong lòng càng là muốn băm Hà lão đầu thành tám mảnh.

Đều tại lão già này lên trước thể hiện, khiến bọn họ tốn nhiều tiền để đi vào, lời nói cũng không nói được một câu, lại bị liên lụy đuổi ra ngoài.

Nhưng cũng biết được, hôm nay là sẽ không thu hoạch được cái gì.

Từng người đành phải ảo não rời đi.

Nhìn thấy mọi người chán nản rời đi, khóe miệng hai vị tông chủ nhếch lên ý cười, một đám không biết xấu hổ, thế mà cũng dám đến đây nịnh nọt tiên sinh?

Lập tức xung quanh không còn người nào nữa.

Đột nhiên ánh mắt của La Bằng Phi và Hứa Bách Xuyên lạnh lùng nhìn nhau, bộc phát ra chiến ý ngươi sống ta chết.

Thân ảnh lóe lên, trong nháy mắt đã lao đến bên cạnh đống lửa.

Số Hóa Đạo Tầm còn lại, bọn họ không dám tự ý động tâm tư khác, nhưng tiên sinh đã ăn no rời đi, số còn lại chắc chắn sẽ không để ý.

Hai người đều để mắt đến một con cá lớn nhất còn sót lại.

Cùng lúc ra tay bắt cá!

Không ai nhường nhường ai nhìn chằm chằm mấy giây, đều là một bộ tư thế chết cũng không nhường!

La Bằng Phi cắn răng cười, lặng lễ uy hiếp nói.

“Hứa lão ca, chúng ta vẫn là dĩ hòa vi quý, nếu như kinh động đến tiên sinh, để cho hắn nhìn thấy chúng ta không ngừng tranh đoạt, sợ rằng chúng ta đều không có được chỗ tốt!”

“Vạn nhất chọc tức tiên sinh, chẳng phải là vì nhỏ mất lớn?!”

Hứa Bách Xuyên cười mỉm gật đầu, nhưng tay lại chưa từng buông ra.

“Hiền đệ nói có lý,cứ coi như là như thế đi.”

Đang lúc nói chuyện.

Hứa Bách Xuyên giả bộ buông tay, vội vã cười nhìn về phía sau lưg lên tiếng.

“Tiên sinh hữu lễ…”

La Bằng Phi kinh hãi nhảy lên một cái, nhanh chóng thu tay phải về, giống như là học sinh phạm sai lầm bị bắt được, muốn quay về sau lưng quẫn quách hành lễ.