Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1681: Người ác bá khí(2)




Càng nghĩ càng thấy có hào hứng, Dịch Phong cố ý tìm hiểu một chút.

Nhận được giáo huấn của mấy lời đồn lúc trước, hắn liếc ánh mắt sang Hứa Bách Xuyên đứng ở bên mình, lão ca tóc trắng xóa này, nếm qua muối còn nhiều hơn so với bản thân hắn ăn cơm, chắc chắn sẽ không nói chuyện nhảm nhí.

“Hứa lão, người đảo chủ kia thật sự lợi hại như thế?”

Mọi người xung quanh nghe đến ngạc nhiên.

Trực tiếp chỉ đích danh nghe ngóng, hình như là muốn kiếm chuyện!

Hứa Bách Xuyên chấn kinh không nhẹ, trong mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ rõ ràng.

Vội vã truyền âm nói: “Tiên sinh, đảo chủ đúng là có tu vi lợi hại, vượt xa bên trên hai người chúng ta, ở trên đảo còn có cách nói bí mật lan truyền, mấy trăm năm trước đảo chủ từng tiêu diệt cường giả ngũ phẩm ở ngoài đảo!”

“Bây giờ đang lúc đảo chủ bế quan, thời điểm xuất quan tu vi sẽ chỉ mạng hơn, e rằng đỉnh phong ngũ phẩm cũng không phải địch thủ!”

“Tiên sinh, xin suy nghĩ cho kỹ!”

So với trong lòng có mưu đồ với người ngoài, trong lòng Hứa Bách Xuyên càng có cảm kích đối với việc Dịch Phong rộng lượng ban cá, đương nhiên biết gì nói đó, đến chiến lực của đảo chủ cũng truyền âm nói cho Dịch Phong.

Lời nói đã đến nước này.

Nghe được tu vi đáng sợ như thế, người bình thường đều biết khó mà lui.

Ai biết được hắn mới nói xong, thế mà Dịch Phong phấn chấn khiêu chiến!

“Hay lắm!”

“Vậy thì hôm nay ta nhất định phải tiếp tục câu cá!”

Tê!!!

Tiếng nói vừa dứt, mấy chục tên cao thủ hung hăng hít vào khí lạnh!

Thế mà lại càng khuyên càng có sức rồi!

Vị Dịch tiên sinh này, rốt cuộc là không biết trời cao đất rộng, hay là thật sự có sức mạnh?

Một đám người đưa mắt nhìn nhau, căn bản không dám lên tiếng.

Mấy vạn năm nay.

Ở trên đảo Dương Quang, còn chưa bao giờ có người nào dám khiêu chiến với đảo chủ như thế, cho dù là cao thủ đến từ bên ngoài, cũng đều kiêng kỵ ba phần.

Lần trước có một người dám xưng tu vi ngũ phẩm, cũng là người ác thanh danh nổi tiếng ở Đông Hải, còn không phải là bị đảo chủ trấn áp, dẫn đến kết cục hồn phi phách tán sao!

Cảnh tượng khủng bố đã qua nhưng vẫn còn hiện rõ trước mắt.

La Bằng Phi ôm lấy ngư vương, cũng bị hù dọa đến hai tay run lên, nếu không có trọng bảo, sợ rằng hắn đã muốn buông tay ra!

“Dịch tiên sinh, không được lỗ mãng!”

Tuy hắn biết tu vi của Dịch Phong cực cao, hôm nay lại thể hiện ra thủ đoạn phi phàm, nhưng nếu như thật sự đối đầu với đảo chủ, vậy thì thắng thua khó liệu!

Hứa Bách Xuyên càng cổ quái hơn, vội vã đi lên dàn xếp.

“Tiên sinh, ta và Hứa hiền đệ cùng còn hơn nửa canh giờ, ngài muốn câu cá vậy thì dùng thời gian của chúng ta, như thế cũng tránh được làm tổn thương hòa khí.”

Hai người không ngừng khuyên can, có thể thấy được một chút sự đáng sợ của đảo chủ.

Có điều chưa đến mây giây.

Nhiệt tình của mọi người ở xung quanh, đã có không ít người trên mặt kính sợ lui lại, lại tình cảnh này, khiến cho Dịch Phong nhìn thấy trong lòng càng thêm hừng hực.

Không đợi hắn mở miệng, Liễu trưởng lão lại lên tiếng trước.

“Như vậy cũng được!”

“Hai vị nhường thời gian câu, như thế không được, những chuyện khác tại hạ không dám vượt khuôn, Dịch tiên sinh ngang ngược như thế, xem thường quy củ của Tuyết Hồ, tất cả mọi chuyện ta sẽ báo cáo đúng sự thật, tương lai do đảo chủ đại nhân cân nhắc quyết định!”

Liễu trưởng lão đang lo bản thân không có cách nào giải thích.

Đột nhiên phát hiện Dịch Phong là kẻ làm việc không quan tâm hậu quả, đây chính là đối tượng tốt nhất để ném nồi, tương lai chỉ cần thêm mắm thêm muối một chút, tất cả xử phạt sẽ do Dịch Phong gánh chịu!

Lời nói tức giận, khiến mọi người cảm thấy áp lực như núi lớn đè xuống.

Ngược lại Dịch Phong lại bộc phát vui vẻ, nhìn thấy đã kết được thù oán, đối phương còn tuyên bố muốn chơi mách lẻo, vậy thì mục đích của hắn đã thành công rồi.

Vì để kéo đủ thù hận, hắn tiếp tục xụ mắt.

“Hừ!”

“Quy củ cái gì, ngươi đây chính là ỷ thế hiếp người! Ngoài hai thời canh giờ câu ra, nếu như thiếu đi một khắc, hôm nay sẽ hỏi tội ngươi trước!”

Trong sự kinh ngạc của mọi người, Dịch Phong bức Liễu trưởng lão lại đưa ra một cái bình thủy tinh lớn, bày đủ tư thế gây chuyện, còn hung hăng đòi thêm hai canh giờ câu!

Mãi đến cuối cùng.

Câu đầy vạc thủy tinh cao hơn trưởng, to to nhỏ nhỏ gần trăm con Hóa Đạo Tầm, cao thủ trong đảo nhìn đến gần như hóa đá, mặt Liễu trưởng lão cũng xám như tro tức giận đến run run rẩy rẩy!

Trong ánh mắt Liễu trưởng lão có đao.

Dịch Phong mới cùng với hai vị tông chủ thần sắc căng thẳng rời đi, bóng lưng tiêu sái chấn kinh toàn trường.

Một đám người ở bên hồ đứng thẳng bất động, rất lâu sau khó mà hoàn hồn.

Sau khi thể hiện kỹ thuật câu thần kỳ, đối mặt với uy danh của đảo chủ cũng không hề có chút sợ hãi, vị Dịch tiên sinh này đúng thật là kẻ hung hãn, trong nháy mắt thanh danh như gió truyền khắp toàn bộ đảo.