Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1671: Một ngày tặng tiền uổng phí




Bất tri bất giác, La Bằng Phi vội vã hành lễ cướp lời lên tiếng trước.

“Vậy thì xin mời tiên sinh, ta lập tức đi chuẩn bị!”

Nói một câu rồi ôm quyền, hắn nhanh chóng rời đi.

Nhìn thấy tư thế co cẳng bỏ chạy, Hứa Bách Xuyên cao tuổi chấn kinh không ít, cũng đuổi sát theo, hai người tranh nhau chen lấn xuống lầu, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng!

Trong sân dưới lầu.

Bao Tòng Tâm nhìn hai vị tông chủ lo lắng không yên đi qua, lại thấy Dịch Phong cũng bước ra, bị hù dọa đến cả mặt căng thẳng.

“ n công, đây là xảy ra chuyện gì rồi?”

Dịch Phong cười đi lên phía trước, đi về phía cửa chính.

“Câu cá.”

Bao Tòng Tâm trừng to mắt.

Câu cá gì, mà có thể kích động đến như vậy?

Nhân vật lớn trong thành, nhất định có trò mới, nhất định phải mở mang tầm mắt xem một chút!

Bao Tòng Tâm cũng vô cùng hiếu kỳ, theo sát Dịch Phong đi ra cửa chính.

Rất nhanh hai người đã đi đến bên bờ liễu rủ.

Trước mắt một mảnh sương mù.

Dưới cây liễu cách đó không xa, hai vị tông chủ tay cầm ngọc giản truyền tin tức, dường như đang đợi người nào đó.

Không lâu sau.

Hư không đẩy ra gợn sóng.

Thủ đoạn phi phàm kinh người, Bao Tòng Tâm vội vã lùi bước nhìn về phía xa.

Một lão giả trường sam bước ra, rất có khí tiên phong đạo cốt, vẻ mặt trang nghiêm.

Lã giả đi đến trước mặt hai vị tông chủ, cúi đầu ôm quyền.

“Hai vị tông chủ, không biết có chuyện gì quan trọng?”

La Bằng Phi gật đầu lên tiếng.

“Gọi Liễu trưởng lão đến đây, đương nhiên là mở trận câu cá!”

Trong mắt Liễu trưởng lão hiện lên vẻ sững sờ.

Hắn phụng mệnh đảo chủ quản lý bảo địa Tuyết Hồ, mỗi hơn trăm năm mới ra mặt một lần, từ trước đến giờ cũng đều là người quen khách quý, chưa bao giờ có người đánh vỡ tiền lệ.

La Bằng Phi và Hứa Bách Xuyên, không thể nào không biết rõ nguyên do trong đó.

“La tông chủ, kỳ hạn đến khoảng cách trăm năm vẫn còn thời gian, mạo muội mở trận thả câu, sợ là được ít mất nhiều.”

La Bằng Phi có chút đau thịt, những vẫn như cũ rộng rãi khoát tay.

“Không sao cả!”

Nói rồi, lấy từ trong nhẫn đựng vật ra một chiếc thẻ pha lê màu tím đưa đến.

“Hai vị trí câu cá, đều là một canh giờ!”

Nhìn thấy hắn kiên quyết như thế, Liễu trưởng lão đành phải nhận lấy thẻ pha lê, thần thức lướt qua, hai trăm vạn tiên tinh đã di chuyển và thu vào.

Hai trăm vạn tiên tinh, vù vù một cái là bay đi.

Cho dù là tông chủ Thiên Tông, tiền cũng không phải là gió lớn thổi đến, La Bằng Phi nhìn đến đau thịt, vội vã dưa tay ngăn lại.

“Khoan đã!”

“Phí câu cá của Hứa huynh, do hắn tự trả!”

Một trăm vạn khác, không phải nộp thay cho Hứa Bách Xuyên?”

Lẽ nào là Lộ tông chủ?

Liễu trưởng lão nghe đến đầy mặt nghi hoặc.

Không đợi hắn lên tiếng hỏi, sau lưng đã vang lên tiếng hỏi.

“Chúng ta có thể bắt đầu câu cá chưa?”

Nghe tiếng nhìn tới.

Một thanh niên lạ mặt, đang cả mặt thoải mái chăm chú đi đến.

Liễu trưởng lão nhìn đến đáy lòng kinh nghi.

Thì ra, La Bằng Phi là muốn mời người trẻ tuổi kia câu cá?

Lẽ nào là mời cao thủ ngoài đảo đến thả câu?

Liễu trưởng lão có chút hiếu kỳ quan sát.

Thấy tư thế của Dịch Phong tùy ý, cây trúc ở trong tay cũng rất bình thường, một bộ dáng dấp của người ngoài nghề bình thường không có gì đặc biệt.

Trong lòng hắn đã có đầu mối.

Người ngoài nghề có thể khiến cho La tông chủ hào phóng ném đi trăm vạn tiên tinh, chắc hẳn rất có lai lịch, tám phần là khách quý ở đảo khác đến, chặt chém quá mạnh cũng không dễ thu dọn kết cục.

Liễu trưởng lão cười khẽ gật đầu.

“Vị khách quý kia.”

“Tuyết Hồ không phải nơi bình thường, Hóa Đạo Tầm cũng không phải người bình thường có thể câu, tuy một canh giờ ngắn, nhưng câu một con cá nhỏ là đủ rồi.”

Dịch Phong nghe ra được một chút thâm ý trong lời nói, nhìn về phía La Bằng Phi.

“Nơi này câu cá rất đắt sao?”

La Bằng Phi cắn răng khoát tay, ý cười đầy mặt!

“Không đắt, không đắt chút nào! Tiên sinh cứ tận hứng, bây giờ chúng ta bắt đầu câu cá!”

Hứa Bách Xuyên cũng mỉm cười phụ họa, đã bắt đầu lấy ra đủ loại đồ đi câu.

Thấy thế, Liễu trưởng lão không nói thêm gì nữa.

Lại là lợi ích rối rắm giữa các nhân vật lớn, tặng không tiền một ngày, người ta đến là để tìm chuyện mới mẻ, hắn đã có thể mở miệng khuyên giải, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ, lười quan tâm đến nhiều chuyện hơn nữa.

Thích đưa tiền mua niềm vui, vậy thì tùy bọn họ đưa.

Tương lai tiên tinh này đến hầu bao của đảo chủ, hắn cũng có công lao, vì sao mà không làm đây.

Cười khẽ rồi lắc đầu.

Liễu trưởng lão quay người đi về phía bên bờ, lấy một mai ngọc giản ra, tay phải bấm pháp quyết, trong ngọc giản có dị sắc lao ra, sương mù thấu trời bị xua tán, ngưng kết thành một ánh sáng màu trắng lóa mắt xông thẳng lên bầu trời!

Tầng mây bị cắt đứt, bạch long bay cao!