Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1667: Học vấn tặng lễ




Càng nghĩ càng thấy có khả năng, lại không dám hoàn toàn vững tin, trên đường đi Bao Tòng Tâm cúi đầu lẩm bẩm, chỉ cảm thấy trong đầu rối bời.

Vừa đi vào cửa sân.

Ba người đang nói chuyện nghe tiếng ngoái nhìn.

La Bằng Phi còn mỉm cười hành lễ, xưng hô cũng càng thêm thuận miệng.

“Làm phiền Bao huynh!”

(O_o)?

Bao Tòng Tâm cả kinh trong lòng run lên, rượu cũng suýt chút nữa rơi xuống mặt đất!

Nhanh chóng đặt rượu lên trên bàn, run rẩy ôm quyền.

Quỷ xui thần khiến đáp lời: “La, La lão đệ khách khí.”

Lời vừa mới ra khỏi miệng, hắn hối hận đến phát điên.

Trong nháy mắt tim treo lên tận cổ họng!

Tiêu rồi tiêu rồi…

Đối phương có thể là tông chủ đại nhân, cái miệng đây là phiêu rồi, muốn chết mà!

Đổi lại là lúc trước, La Bằng Phi cũng đúng là sẽ sát ý sôi trào.

Mẹ nó.

Ta đường đường tông chủ cấp Thiên, bị ngươi gọi là lão đệ, cho ngươi mặt mũi rồi đúng không!

Nhưng hắn đã biết quan hệ của Bao Tòng Tâm và Dịch Phong.

Đương nhiên là sẽ không để ý.

Câu lão đệ này, chính là biểu tượng lôi kéo được quan hệ, La Bằng Phi chỉ cảm thấy dễ nghe, trong lòng cũng có cảm giác thành tựu chiếm được tiên cơ.

Khi Bao Tòng Tâm sợ hãi nhìn lại.

Chỉ thấy “La tông chủ” mỉm cười gật đầu, một bộ dáng vẻ hài lòng thân cận.

Hắn hoàn toàn mơ hồ.

Ngơ ngác đứng ở một bên, rơi vài hoàn cảnh hoài nghi nhân sinh.

Tiếp đó rượu ngon được mở ra, trong viện vui cười càng đậm hơn.

Nhìn thấy tâm tình của Dịch tiên sinh không tệ, đáy lòng La Bằng Phi cũng đắc ý, mừng thầm cho sự cơ trí của mình.

Sau khi đắc ý, liếc mắt nhìn về phía Hứa Bách Xuyên.

“Hứa huynh, chắc không phải là ngươi tay không mà đến đây đó chứ? Đây cũng không phải đạo đãi khách.”

Lần tặng lễ này.

Tuyệt đối không thể nào tặng ra cái gì tất cả đều vui vẻ, chỉ có ngươi chết ta sống, từ lúc bắt đầu bước vào khách trạm nhìn thấy Dịch Phong, thì trận tranh đấu này đã bắt đầu rồi.

Thâm ý trong lời nói cho đến ánh mắt lưu chuyển, Hứa Bách Xuyên mỉm cười vuốt râu.

“Ha ha…”

“Bên người lão hủ không có nhiều đồ vật gì, sao dám bêu xấu ở trước mặt La lão đệ.”

La Bằng Phi mỉm cười gật đầu.

Lão già này, hôm nay vẫn là rất tự biết mình biết người nha.

Biết tình báo liên quan đến Dịch tiên sinh của mình cực ít, khó có phương hướng tìm vật vừa ý, cho nên dứt khoát từ bỏ.

Lão hồ ly này, cũng có hôm nay.

Sau này trong mấy Thiên Tông lớn, chỉ bản thân hắn một nhà độc đại!

Trong lúc La Bằng Phi đang mừng thầm.

Lời nói của Hứa Bách Xuyên lại xoay chuyển.

“Có điều, lão phu cũng không phải người thất lễ.”

“Ta thấy đình viện này có chút tồi tàn, tiên sinh và Bao lão đệ cùng ở đây, đúng thật là có chút không tiện, lão phu có một khu nhà nhỏ bỏ trống, nếu như tiên sinh không chê, vẫn hi vọng có thể ở được mấy ngày, tạm thời coi là lễ bái kiến.”

Vừa dứt lời, trong mắt La Bằng Phi sững sờ.

Lão tặc!

Thế mà lại muốn tặng nhà?!

Mặc dù thứ này không đáng giá, nhưng không phải tiên sinh đang cần sao?

La Bằng Phi vội vàng nhìn về phía Dịch Phong.

Nhìn thấy Dịch Phong không lập tức tỏ thái độ, hắn mới yên tâm mấy phần.

Dịch tiên sinh là cao nhân bậc nào, đã khiêm tốn vào ở trong khách trạm này, sao lại để ý đến nơi ở? Lão hồ ly này cũng không được, tính toán như thế, sợ rằng lần này đánh hụt rồi!

Trong lúc hai người lặng lẽ chờ, quả nhiên Dịch Phong lên tiếng nhã nhặn từ chối.

“Ngươi quá khách khí rồi, chúng ta vẫn ở được.”

Dịch Phong cũng muốn ở thoải mái một chút.

Vừa mới quen biết người khác không lâu, cho dù đối phương biết lễ hiếu khách như thế nào, hắn cũng sẽ không tiện đến sống ở trong nhà đối phương.

Hứa Bách Xuyên nghe xong gật đầu, ánh mắt đảo qua Bao Tòng Tâm.

“Phòng nhỏ kia của ta bỏ trống gần trăm năm, ngài và Bao huynh cùng vào ở, cũng không lo ngại. Cuộc đời lão phu thích nhất là kết giao bằng hữu, cũng lấy chuyện giúp người làm niềm vui.”

“Ở nơi này có như thế nào cũng hơn ở trong khách trạm rồng rắn lẫn lộn này, còn có thể dọn dẹp nhà cửa, đây là một chút thiện ý của lão phu, cũng là chuyện một công đôi việc.”

“Cho dù ngài không muốn, Bao huynh cũng có thể ở!”

“Dịch tiên sinh, ngài không cần chối từ.”

Dịch Phong nghe được có chút động lòng.

Đúng như lời nói của Hứa lão đầu, đây là chuyện tốt một công đôi việc.

Tương lai cho dù hắn đi rồi.

Bao Tòng Tâm trông nhà cửa cho người ta, cũng là có nơi để đặt chân, cũng tốt hơn ở đây giúp việc bếp núc rồi nộp tiền thuê.

Loại làm người suy nghĩ thành ý và làm việc thiện này, thật sự là khó có được.

Thật sự không được nữa, nhỏ thêm chút máu mười người ta ăn cơm cảm tạ cũng được, có qua có lại cũng là điều nên làm.

Liên tục suy nghĩ, Dịch Phong cũng không muốn bác lại, cho người ta chút mặt mũi.

“Nếu đã như thế, vậy thì ta từ chối sẽ là bất kính, đa tạ Hứa lão.”

Hứa Bách Xuyên mỉm cười lên tiếng, vẻ mặt khiêm tốn.

“Nào có nào có, tiên sinh khách khí.”

Cái này cũng được?