Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1665: Chụp vào móng ngựa(2)




Hứa Bách Xuyên nhìn đến mắt lão sững sờ.

Đây là một trong những bảo vật truyền thừa của Chí Dương Thiên Tông, Vạn Linh Lưu Ly Bình trong truyền thuyết.

Lời đồn.

Rất nhiều sinh linh đều có thể bỏ được vào bình này, so với nhẫn đựng vật bình thường còn có dung lượng lớn hơn, tuy phẩm cấp có hạn chế, nhưng bình này có thể ngưng kết linh khí sinh cơ, tẩm bổ vạn vật.

Chỉ dựa vào tác dụng thần kỳ này, giá trị của vật này để để khiến cho thế nhân nhìn mà thèm.

Đúng thật là ra tay hào phóng!

Thời điểm trong mắt Hứa Bách Xuyên lộ vẻ ngạc nhiên, ánh mắt La Bằng Phi liếc qua khiêu khích.

Ánh mắt kia, ẩn hàm tràn ngập đắc ý thắng lợi.

Tiếp đó hai ta dâng bảo bình ra, khiêm tốn mỉm cười.

“Tiên sinh đây là tâm ý nho nhỏ của ta, cũng không đủ thể hiện tấm lòng tôn kính.”

Dịch Phong nghe nói như thế, trong lòng dãn ra một hơi.

Tâm ý nho nhỏ mà thôi, vẫn may không phải vật quý giá, không đến mức khiến cho trong lòng có gánh nặng.

Nhận lấy bình hoa đặt lên bàn, Dịch Phong mỉm cười ôm quyền.

“Nếu đã như thế, vậy thì xin đa tạ rồi.”

Nhìn thấy phản ứng của Dịch Phong bình thường, trong lòng La Bằng Phi có chút hồi hộp.

Mỉm cười xin lỗi, rồi thừa cơ lên tiếng giải thích.

“Tiên sinh, bình này đối với ngài mà nói, đúng là không có tác dụng lớn, chỉ là một phần tâm ý nho nhỏ, có điều dùng để nuôi dưỡng Trấn Hồn Thảo kia, vẫn là xem như miễn miễn cưỡng cưỡng…”

“Tương lai, đợi đến lúc cần dùng Trấn Hồn Thảo lấy nó ra, cũng có thể giữ được dược hiệu, không biết gốc Trấn Hồn Thảo kia đã được dùng chưa?”

Hóa ra còn có loại công hiệu này, đây chẳng phải là tương đương với một nhà kính thu nhỏ sao?

Thế mà còn thật không tệ.

Đáng tiếc hắn không thích nuôi hoa hoa cỏ cỏ gì, Mạn Mạn và mấy thứ họa hại khác đều là thứ không khiến chủ nhân bớt lo lắng, cần thứ này cũng không có tác dụng gì…

Cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt Dịch Phong vẫn lên tiếng đáp tạ.

“Đa tạ lễ vật.”

Trong lòng La Bằng Phi vui vẻ, đang muốn hưởng thụ một chút cảm giác thành tựu chiếm được tiên cơ.

Hắn còn chưa lên tiếng dùng chiến thuật nịnh nọt.

Đột nhiên Dịch Phong lúng túng gãi gãi mũi, lên tiếng hỏi.

“Có điều…”

“Trấn Hồn Thảo kia không có tác dụng gì với ta, ta đã tặng cho Bao lão ca rồi, ngựa phải phối với yên tốt, nếu như ngươi không để ý, hay là cũng đưa cho Bao lão ca?”

Câu hỏi vừa dứt, La Bằng Phi mở to mắt nghẹn lời ngay tại chỗ.

Nắm quyền hành lễ cũng cứng ở trong không trung, trong lòng giống như ruồi ăn phải phân vậy, rất lúng túng.

Hắn phí hết tâm tư âm thầm đến bái kiến, không tiếc giá lớn lấy bảo bình ra để nịnh hót, vốn dĩ tưởng tằng nắm chắc thắng lợi trong tay, kết quả lại đập vào vó ngựa rồi?

Vị cao thủ này, khó nịnh nọt như vậy sao?!

Quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu.

Nhìn thấy ánh mắt Dịch Phong nhìn chăm chú, hắn chỉ cảm thấy đã đâm lao phải theo lao.

Đường đường bộ mặt của Thiên Tông, vào thời khác này lại bị đối phương giẫm ở dưới đất ma sát, hết lần này đến lần khác còn không dám ngỗ nghịch, cuộc đời hắn chưa bao giờ gặp phải loại tình cảnh gian nan này.

Suy nghĩ câu hỏi, hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!

Một sâu kiến tầng dưới chót, có tài đức gì lại được coi trọng như thế?

Cho dù đối với Dịch tiên sinh mà nói, có lẽ ích lợi của Trấn Hồn Thảo cũng không nhỏ, hắn lại tặng cho Bao Tòng Tâm, thậm chí ngay cả bảo bình cũng muốn lại tặng cho người này.

Đều là bảo vật đủ để khiến cho đảo Dương Quang chấn động.

Cũng không thể nào, tất cả những vạt này đều vô dụng với tiên sinh đi?

Trọng lượng của Bao Tòng Tâm này, đúng thật là vượt xa ngoài dự liệu!

Nói đi nói lại.

Nếu như có thể nịnh nọt Bao Tòng Tâm, từ đó có thể có được sự vui vẻ của Dịch tiên sinh, cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận…

Bởi vì có cái gọi là ngàn vạn đại đạo, trăm sông đổ về một biển.

Chỉ cần đạt được mục đích, bảo vật tặng cho ai cũng như nhau!

Không ngừng an ủi trong lòng, La Bằng Phi chỉ cảm thấy thoải mái không ít.

Cắn răng ôm quyền mở miệng cười.

“Vậy thì tặng cho Bao, Bao huynh!”

Vốn dĩ Dịch Phong còn có chút ngượng ngùng, nghe xong loại lời nói rộng lượng này, hoàn toàn bị ý đồ lương thiện đối phương khuất phục, trong mắt đầy vẻ vui mừng.

Kinh hỉ ôm quyền, lòng biết ơn càng đậm hơn.

La Bằng Phi cũng chấn kinh đến kinh sợ, không vui trong lòng tiêu tán như mây khói, chỉ cảm thấy vật này vượt xa giá trị của nó, tiểu viện dần vui cười lên, một bầu không khí hòa thuận.

Tiền viện khách trạm.

Bao Tòng Tâm cầm mấy viên tiên tinh, chuẩn bị đi qua viện tử đi về phái đại đường khách trạm, mượn cớ lấy rượu tìm hiểu tình hình.

Ai ngờ được mới đi qua cửa sân, chưởng quỹ lại lạnh run đứng lặng.

Hắn còn chưa hỏi.

Chưởng quỹ lại mặt xám như tro, run giọng ôm quyền!

“Tham kiến, tham kiến Bao đại gia!”

Lập tức, Bao Tòng Tâm cũng bị hù dọa đến liên tục hành lễ!