Trong thành nào có đầm rồng hang hổ gì, rõ ràng người người khiêm tốn.
Xem ra là nghe được một vài tin đồn, Dịch Phong cũng không có hứng thú nữa, Trấn Hồn Thảo ở trên bàn là vật chứng tốt nhất, hắn sẽ không bị dư luận đánh lừa nữa.
Nhìn Trần Hồn Thảo, ngược lại Dịch Phong có chút đau đầu.
Có lẽ thứ này rất đáng tiền, cũng là người khác tặng, nếu như hắn bán đi, chính là cô phụ một mảnh thiện tâm của người ta, truyền ra ngoài cũng là không dễ nghe.
Cách làm này không được, không phải là cách quân tử kiếm tiền.
Nhìn mấy lần.
Dịch Phong có chút hiếu kỳ, ngắt một chiếc lá xuống.
Mới bỏ vào miệng nhai mấy lần.
Chỉ cả thấy một cỗ cay đắng nồng đậm khuếch tán trong khoang miệng, cả người không có chút biến hóa nào, giống như ăn rễ cây vậy, nếu không phải biết trước, hắn đã lập tức nôn sạch sẽ ra ngoài!
Nuốt xuống dùng nước trà xúc miệng mấy lần, vẫn còn cảm thấy trong miệng đắng.
“Phi! Phi!”
Nhìn tư thế nhổ ra, Bao Tòng Tâm nhìn thấy càng thêm phần áy này.
“ n công, đều là ta vô dụng, nhưng, nhưng ngài cũng không cần phải ăn cỏ, trong phòng còn có chút ít linh quả, tuy là hàng chất lượng kém, nhưng cũng có thể hấp thu được một hai…”
Lòi nói này rất hay, nhưng Dịch Phong lại nghe đến trên trán đầy hắc tuyến.
Cái gì mà cỏ rách nát, đây chính là Trấn Hồn Thảo ngũ phẩm được tranh giành ở đại hội đấu giá, chí ít cũng đáng giá tám ngàn vạn tiên tinh, nếu không phải xấu hổ không thể bán, lập tức hắn sẽ trở thành phú ông bạc tỷ!
Nói đi nói lại, Bao Tòng Tâm cũng đã nói đến tận trong lòng Dịch Phong.
Bán không được, ăn cũng vô dụng.
Thứ này, đúng là không có tác dụng gì cả, chỉ là một ngọn cỏ rách nát, nếu không phải nhìn thấy mấy viên ngọc óng ánh màu xanh, lại là lây được từ Vạn Bảo Các, hắn thật sự hoài nghi đây có phải là hàng giả không.
Nhìn vẻ mặt thấp thỏm ân cần của Bao Tòng Tâm, sắc mặt Dịch Phong có chút hòa hoãn.
Quan sát đối phương mất lần, trong mắt của hắn dần dần có ánh sáng.
Hắn không cần, lại xẩu hổ bán đi.
Tặng cho người khác cũng được đúng không?
Lão ca này lăn lộn cực kỳ khó khăn, lại là người tốt, nên có được báo đáp tốt, mình chuyển giao cho hắn, cũng coi như là truyền thừa thiện ý của người khác, cùng nhau xây dựng một thế giới hài hòa.
Cổ nhân có câu: Chỉ cần người người đều có một chút yêu thương, vậy thì ngày mai của thế giới sẽ ngày càng trở nên tốt đẹp hơn!
Càng nghĩ càng thấy đáng tin, ý cười trên mặt Dịch Phong càng đậm hơn.
“Bao lão ca.”
“Ta muốn tặng gốc tiên thảo này cho ngươi đây là thứ ta được người ở Vạn Bảo Các tặng, giá trị không ít tiên tinh, ngươi cầm lấy có lẽ sẽ có tác dụng!”
Nhìn cây cỏ bốn lá được đưa đến trước mắt, trong mắt Bao Tòng Tâm sững sờ.
Quan sát mấy giây.
Ngây ngốc, kinh ngạc, nhíu mày, đủ loại thần tình lớn nhỏ, giống như đèn kéo quân biến ảo ở trên khuôn mặt mập mạp.
Cuối cùng hóa thành vẻ bừng tỉnh, bất đắc dĩ cười hành lễ.
“ n công, ngài nhất định là bị người ta lừa rồi!”
Dịch Phong nghe xong trong lòng giật mình.
“Nói thế nào?”
Khuôn mặt Bao Tòng Tâm lộ ra nụ cười từng trải, lắc đầu thở dài.
“Ai, ân công mới đến đảo Dương Quang, không biết lòng người hiểm ác, nghe nói trong thành này của chúng ta, lừa bịp nhìn mãi thành quen, những năm nay ta sống ở đây, chưa từng nghe quá có chuyện tốt tặng bảo vật.”
“Theo ta thấy, ngài nhất định là bị lừa, mấy người tự xưng là Vạn Bảo Các kia, tuyệt đối là kẻ lừa gạt!”
Nghe xong lời này, Dịch Phong chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Bao lão ca này, thật là có chút cẩn thận đến không hợp thói thường, chỉ dựa vào “nghe nói”, mà đã một bộ dáng vẻ như giẫm lên băng mỏng, còn nói ăn hùng hồn lý lẽ đầy người.
Nếu không phải đích thân hắn đi Vạn Bảo Các nhìn thấy tận mắt, nói không chừng Dịch Phong sẽ thật sự tin loại ngôn luận này.
Ai, lời đồn hại chết người mà.
Hắn cũng không trách cứ phần cẩn thận này, dù sao tình cảnh khác biệt, lão huynh này quanh năm lăn lộn cùng với hạng người ở tầng cuối, có thể đã chịu không ít bắt nạt, chưa từng gặp được người tốt chân chính, cuối cùng hình thành ếch ngồi đáy giếng.
“Ngươi nhận lấy đi!”
“Thứ này tuyệt đối là thật, hôm khác có thời gian, theo ta đi trong thành xem một chút, thì sẽ biết có phải là có rất nhiều người tốt không.”
Bao Tòng Tâm cầm lấy ngọn cỏ rách nát, khó khăn lên tiếng.
“Được, được, tiểu nhân sẽ liều mình đi cùng quân tử!”
Cho dù trong lòng hắn sợ muốn chết, nhưng vẫn là không đành lòng để ân công bị lừa, vì để cho Dịch Phong nhìn thấy rõ chân tướng, nói cái gì đi nữa hắn cũng phải đi cùng.
Sau ngần ấy năm ở đảo Dương Quang, chưa bao giờ có người nào đối đãi với hắn bình đẳng như Dịch Phong.
Lần đầu tiên, tấm lòng vượt lên trên sự sợ hãi, dường như hắn đã có dũng khí không nhỏ, nhất thời cảm khái rất nhiều, cả người gần như cũng thoải mái đi không ít.