Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1654: Ác nhân chân chính




Đây không phải là đánh xong má phải thì duỗi sang má trái sao?

Cửu Đạo tôn giả đã hèn mọn đến tình trạng này, tu vi của người này đã vượt xa tưởng tượng của mọi người!

Người mạnh như thế, tại sao lại đến đảo Dương Quang?

Thực sự khó có thể tin!

Chấn kinh lan tràn, bao gồm cả tông chủ ba đại Thiên Tông, mấy trăm người đứng thẳng bất động nhìn về phía xa, cho dù khoảng cách vài trượng, bọn họ cũng không dám xê dịch một bước, phảng phất như toàn bộ hội trường đều bị khí thế vô hình khóa kín!

Mọi người ở trên đài, càng là bị hù dọa đến mặt xám như tro.

Trong đáy mắt của Lưu Uyên Đài, không ngừng lờ mờ hiện lên thần sắc kính sợ, cho dù nhìn qua bóng lưng, trong lòng hắn cũng bộc phát hoảng sợ nồng đậm.

Nhưng mà.

Người hung ác trong mắt bọn họ, so với bọn họ còn mơ hồ hơn!

Cả người Dịch Phong choáng váng.

Rõ ràng hắn nói dọa muốn cướp bảo vật.

Theo lý mà nói, có lẽ chính chủ này nên hạ lệnh trực tiếp xuất thủ đánh chết ác ôn muốn cướp đoạt bảo vật trước mặt mọi người.

Kết quả người ta không hề có một chút tính tình này, còn muốn tặng bảo vật?

Đã nói là đánh chết tại chỗ đâu?

Tình huống nghe được từ lời đồn không phải như thế này!

Lẽ nào diễn có chút quá lửa, khiến cho lão đầu này sợ choáng váng rồi?

Ngàn vạn lần đừng như thế…

Lần đầu cướp bóc, Dịch Phong cũng không có nhiều kinh nghiệm, lập tức bầu không khí có chút không đúng lắm, cũng khiến trong lòng hắn có chút hoảng.

Chẹp chẹp, vội vã lên tiếng.

“Có phải là ngươi nghe không rõ không?”

Nói rồi, Dịch Phong chỉ về phía sau lưng kiên nhẫn giải thích.

“Ý của ta đó là, ta muốn cướp bảo vật, chính là Trấn Hồn Thảo ngũ phẩm ở trên đài kia, là vật sắp sửa được bán đấu giá!”

Dịch Phong càng nói càng không, không nhịn được cất bước về phía trước hỏi.

“Lần này, có lẽ ngươi hiểu rồi chứ…?”

“Hiểu rồi! Hiểu rồi!”

Lão đầu vội vàng gật đầu.

“Hiểu rồi vậy ngươi còn không mau động thủ?”

Dịch Phong trợn mắt lên nói, cả mặt cạn lời, phản ứng thần kinh của lão đầu này có chút dài sao.

Nhưng mà.

Đúng vào lúc hắn cho rằng lão đầu phản ứng lại, sắp sửa động thủ với hắn, thì tên này lại bước thẳng đến trên đài cao, một tay cầm lấy Trần Hồn Thảo ngũ phẩm, dứt khoát nhảy xuống, hai tay dâng lên.

Khuôn mặt tươi cười, một bộ dáng vẻ đại thông minh!

“Xin các hạ nhận lấy cây thảo dược này, nếu như có chỗ đón tiếp không được chu đáo, xin rộng lòng tha thứ!”

Mẹ nó!

Dịch Phong đang ấp ủ tâm tình, thiếu chút nữa bị hành động cợt nhả này khiến cho tức giận lên tiếng mắng!

Còn nói hiểu rồi!

Đây, hiểu cái gì chứ!

Hắn năm lần bảy lượt nói cướp, chính là cướp đó!

Nghiêm túc một chút có được không?

Cho dù không phái tất cả mọi người ở đây vây công, vậy thì tốt xấu gì cũng cho một chút tôn trọng, gọi mấy người động thủ cũng được! Trực tiếp đưa bảo vật, thế này còn chơi làm sao?

Thật đúng là không hợp thói thường!

Tức thì tức, nhưng trong lòng Dịch Phong cũng bắt đầu lẩm bẩm.

Không đúng.

Đã nói là người ác khắp nơi, cướp bóc nhất định bị đánh chết đâu?

Dịch Phong bị nghẹn đến xạm mặt lại, bắt đầu có chút hoài nghi nhân sinh.

Rốt cuộc đây là tình huống như thế nào?

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Lưu lão và hộ vệ ở trên đài, đã kinh hãi đến cả mặt tái nhợt.

Mấy trăm tân khách, càng là bị hù dọa đến đầy mắt kính sợ!

Quả nhiên!

Quả nhiên vị hung dữ này, là người còn mạnh hơn nhiều so với Cửu Đạo tôn giả.

Nếu không như thế.

Dựa vào thân phận của Cửu Đạo tôn giả, tuyệt đối không đến mức nịnh nọt như thế, thậm chí không quan tâm thân phận và thanh danh của mình, không tiếc dâng ra bảo vật.

Chân tướng sáng tỏ, tất cả mọi người sợ hãi!

Mấy người lúc trước từng yên lặng thăm dò, chỉ cảm thấy ống quần nồng ấm, tiếp đó gió lạnh thổi qua, dần dần mất đi tri giác, dường như bị hù dọa đến mức nước mắt cũng sắp rơi ra rồi!

Vị cường giả kia, tuyệt đối là người có cấp Thiên tứ phẩm trở lên!

Cao thủ các phái đều bị hù dọa đến hai chân như đeo chì, đến hít thở cũng trở nên cẩn thận, nhìn chằm chằm Cửu Đạo tôn giả dâng Trần Hồn Thảo ra, không ngừng âm thầm cầu nguyện!

Đến Lộc Tâm Lan chấp sự Vạn Bảo Các, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần, ngơ ngác nhìn về phía xa.

Trên mặt ba đại tông chủ, thần tình khác nhau càng rõ ràng hơn!

Sắc mặt Lộ Nhân Cuồng đã trắng bệch.

Năng lực của người này trấn áp Trần Cửu Đạo, hắn tự biết tuyệt đối không phải địch thủ, cắn răng nhìn bảo vật bị dâng ra, người kiêu ngạo như hắn, thế mà lại không dám phát ra một tiếng!

Loại sợ hãi này, khiến hắn cảm thấy vô cùng uất ức.

Hai người khác lại là kinh hỉ lớn hơn, không ngừng cầu nguyện vị cường giả này nhận lấy bảo vật!

Cảm nhận được mấy trăm ánh mắt mong chờ…

Trong mắt Dịch Phong lộ ra hoài nghi, nhíu màu nhìn về phía lão đầu đứng trước mắt.