Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1652: Tiên lễ hậu binh




Ba gian phòng trang nhã đều bị tác động đến, đột nhiên đám tông chủ biến sắc!

“Còn có cao thủ!?”

“Trên tam phẩm!”

So sánh với hai người khác, Lộ Nhân Cuồng chấn động mãnh liệt đứng dậy, trong mắt càng toát ra vẻ kinh hỉ.

“Thế mà Vạn Bảo Các vẫn còn có át chủ bài!”

“Có loại cao thủ này, Trấn Hồn Thảo ngũ phẩm có kinh hãi nhưng không nguy hiểm, nhất định sẽ rơi vào tay bản tọa!”

Vào lúc hắn xúc động quay người, khí tràng khủng bố kia không ngừng đến gần.

Lộ Nhân Cuồng cũng đứng cách bình phong thông qua khe hở lặng lẽ nhìn ra ngoài, chỉ thấy lông mày dài bên mặt lão giả, đã kinh đến vội vàng đứng thẳng, dường như đã không dám ngồi ở trong nhã gian.

Thấy thế, trưởng lão ở sau lưng cũng bị dọa cho phát sợ.

“Tông chủ, rốt cuộc vị lão giả này có thân phận như thế nào?!”

Lộ Nhân Cuồng kiêng kỵ ngoái nhìn.

“Hắn chính là Cửu Đạo tôn giả!”

“Vị tiền bối này cảm ngộ chín loại sức mạnh đại đạo, lời đồn phía dưới ngũ phẩm không có địch thủ, là nhân vật hung ác danh chấn ngoài đảo! Thanh danh của hắn cực thịnh một thời, lâu dần, người người đều tôn xưng hắn một tiếng Cửu Đạo.”

Trưởng lão nghe xong run lên.

“Vạn Bảo Các có thể mời vị này đến, xem ra quản sự của phân bộ này cũng khá lợi hại!”

Trong lúc bọn họ đang chấn động truyền âm.

Lại có một vị nữ tử, váy dài chấm đất chầm chậm đi qua, dung mạo và khí độ siêu phàm xuất trần, khiến cho hai người xuất hiện nghi hoặc.

Hai nhã gian còn lại cũng bị chấn động, liên tiếp có người đứng dậy.

Ba đại Thiên Tông đều cùng đi xuống lầu!

Hai người đi đến, gây ra phản ứng như thế, khiến cho tân khách không ngừng ngước mắt.

Trần Cửu Đạo đi đầu càng hấp dẫn sự chú ý hơn.

Thân ảnh tang thương vững bước đi đến, lông mày trắng dài rủ xuống bá khí phi phàm, quanh người lưu chuyển đạo lực dị sắc, giống như đang đi ở bên trong con sông dài của thời gian.

Nhìn thấy loại phong thái này, trong mắt của hơn trăm tân khách hiện lên vẻ kính sợ!

Cường giả cấp Thiên tam phẩm trở lên, có thể so với cấp bậc đảo chủ.

Đây, chính là át chủ bài của Vạn Bảo Các!

Thật sự quá khủng bố rồi!

Đột nhiên hội trường yên lặng, khiến cho người ta cảm thấy áp lực.

Còn khoảng cách mấy trượng đến trước đài.

Chỉ có Dịch Phong không có chút nào phát giác vẫn quay lưng, vẫn còn duy trì thần ắc hung thần ác sát lôi kéo thù hận!

“Ngươi nói gì đi?”

“Ngươi còn không nói lời nào nữa, ta sẽ thật sự cướp đó?”

Nghe thấy lời nói điên cuồng vô tri này, tròng mắt Trần Cửu Đạo hơi rủ xuống.

Hắn lười nhìn nhiều thêm một chút, cũng khinh thường tốn nhiều lời lẽ, tay trái thả lỏng bước chân về phía sau, tay phải vận chuyển sức mạnh đại đạo lãnh đạm đi về phía trước.

Nhìn thấy Trần lão ra mặt.

Lưu Uyên Đài và rất nhiều hộ vệ giống như được đại xá, lông mi giãn ra không ít, trong mắt hiện lên ý cười thư thái nhìn thấy cứu tinh, trong nháy mắt tự tin hơn không ít.

Dịch Phong phát giác được biểu cảm biến hóa của mấy người.

Bất giác nhìn về bốn phía, trên mặt quần chúng ăn dưa cũng mang vẻ kính sợ không ngừng lui bước.

Nhìn tình huống, hình như là chính chủ đến rồi!

“Vù, vù…”

Dịch Phong nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng ở sau lưng.

Trong lòng Dịch Phong tràn đầy chờ mong, giống như nhìn thấy cái chết đã đến rất gần!

Vạn sự sẵn sàng!

Thời khắc mấu chốt này, hắn trực tiếp kéo căng kỹ thuật diễn xuất.

Đầu tiên hít sâu một hơi.

Trong đầu, nhớ lại biểu cảm hung các của Cường ca khi mua dưa.

Trong nháy mắt Dịch Phong trợn tròn mắt, vô cùng phách lối xoay người, muốn bao nhiêu thiếu đòn thì có bấy nhiêu thiếu đòn.

Trước mắt sắp đến thời khắc giao đấu!

Toàn trường mở to mắt!

Cửu Đạo tôn giả vô cùng khủng bố, dị sắc đạo lực đan xen, tay phải tạo thành thế công hung ác, đưa tay chính là muốn đánh về phía người lạ này!

Vừa ra tay đã là nhất định giết chết, không giây dưa dài dòng!

“Hô!”

Tay phải đánh ra, sức mạnh đại đạo lao nhanh như gió!

Nhìn thấy xuất thủ kinh khủng như thế, tông chủ ba đại Thiên Tông tuyệt đối không dám đến gần, đã bị chấn nhiếp tâm thần, thần sắc buồn vui khác nhau cùng hiện lên.

Thời khắc đại cục đã định.

Dịch Phong cũng xoay người lại.

Trần Cửu Đạo nhìn thấy gương mặt đối phương, đột nhiên trong mắt sững sờ.

Khuôn mặt đập vào đôi mắt, thật sự hung ác phi thường, không ngừng tiêu tán ra sát khí kinh người, giống như sát thần giáng xuống!

Lộp bộp!

Chỉ mới nhìn, đã khiến cho trong lòng hắn run lên!

Còn chưa nhìn kỹ.

Sát ý khủng bố đã như dòng nước vỡ đê chảy xiết, bất ngờ phả vào mặt, trực tiếp đối đầu với khí thế vô địch của Trần Cửu Đạo, rõ ràng khí thế của hắn trong nháy mắt đã bị chiếm lấy!

Khoảng cách trong đó, giống như giữa trời và vực!

Càng khiến cho Trần Cửu Đạo kinh hãi hơn là, một chưởng của hắn còn đang ở trong không trung, vẫn chưa giao thủ thử một chút sâu cạn, thế mà cả người hắn lại sinh sôi làn tràn cảm giác lạnh thấu xương!

Đó là…

Khí tức chết chóc!