Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1643: Hang ổ người ác(2)




Xác nhận nghi hoặc ở trong lòng, Dịch Phong có chút vui mừng, trong mắt cũng dần dần lộ ra ánh sáng.

Người khác có thể vì cướp bóc bị đánh chết.

Tự bản thân hắn cũng có thể!

Buổi đấu giá này, nói thế nào cũng phải đến cướp một lần!

Nếu như vận khí tốt, thật sự gặp được cao thủ nào đó, vậy thì không phải là ước mơ thành sự thật ngay tại chỗ rồi sao?

Thử một lần cũng không mất cái gì, thành thì lại lời lớn!

Dịch Phong càng nghĩ càng thoải mái, vẫy gọi tiểu nhị.

“Hội đấu giá lần sau bắt đầu vào lúc nào?”

Tiểu nhị tươi cười trả lời, vô cùng nhiệt tình nói chuyện.

“Đại nhân minh giám!”

“Buổi đấu giá này, là do Vạn Bảo Các tổ chức, mỗi tháng hai lần chưa từng phá lệ, lần tiếp theo chính là vào hai ngày sau!”

Trả lời gọn gàng, tuyệt đối không lắm miệng hỏi đến cái khác.

Dường như tiểu nhị này từng gặp không ít người ác, cũng coi Dịch Phong như người ác, hành động lời nói đều vô cùng cẩn thận.

Nghe tiếng, Dịch Phong khẽ nhíu mày.

Còn hai ngày nữa.

Nhập gia tùy tục, đợi một chút đi.

Gật đầu, Dịch Phong tiếp tục lên tiếng.

“Tiểu nhị, nơi này của ngươi còn phòng ở không? Càng rẻ càng tốt, ta ở hai ngày là được.”

Tiểu nghị nghe xong sững sờ, cười lên tiếng thăm dò.

“Phòng khách hạ đẳng mỗi ngày chỉ cần mười khối Tiên Tinh, đại nhân ngài thấy thế nào?”

Mười khối?!

Dịch Phong nghe đến một hồi thịt đau, chỉ muốn mắng một câu hắc điếm!

Nhưng mà thời gian eo hẹp bức bách, vì đại kế tìm đường chết, hắn lười tính toán nhiều, đoán chừng loại tiểu điếm này cũng không có cao thủ gì, không phải đối tượng hắn xuất thủ, không đáng chấp nhặt.

Sờ lên mũi, Dịch Phong chỉ có thể dùng chiến thuật trả giá.

“Có một khối không?”

Tiểu nhị nghe được câu này nghẹn họng không ít, con ngươi trợn tròn!

Mắt lớn trừng mắt nhỏ nửa ngày.

Khóe miệng tiểu nhị cũng bắt đầu giật giật, miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười gật đầu.

“A cái này…”

“Có, có! Hậu viện có gian phòng, chỉ cần một khối Tiên Tinh là có thể ở, nhưng phải chịu đựng chen chúc với người khác, khách quan thấy được không?”

Dịch Phong thỏa mãn gật đầu một cái.

“Được, vậy thì đi thôi.”

Hắn cũng không ít lúc ngủ ở nơi hoang dã, có phòng ở thì còn chọn cái gì. Đây không phải Dịch Phong keo kiệt, chỉ là không muốn bị hắc điếm ở hang ổ của người ác giết được dê béo, đánh một bàn cờ nhỏ, cuộc sống tràn ngập trí tuệ!

Tiểu nhị cũng hoàn toàn bị khuất phục, mặt đen lại nhưng vẫn tươi cười dẫn đường.

Đi qua đại đường đi vào cửa, tiểu viện đập vào mi mắt.

Dịch Phong theo hướng chỉ của ngón tay đi về phía trước, đi qua một cánh cửa nhỏ, mấy gian nhà ngói san sát ở trong sân, có một gian nhỏ nhất rách rách rưới rưới, nhìn từ xa cũng coi như là sạch sẽ chỉnh tề, hình như có người ở.

Mới đấy cửa vào, đột nhiên Dịch Phong nhìn thấy một người treo lơ lửng trên không trung!

“Ôi trời!”

Đẩy cửa đã thấy có người treo cổ, Dịch Phong giật mình nhảy lên một cái.

Người kia hai mắt trợn trăng dưới chân đạp loạn, nhìn thấy là sắp xảy ra chuyện, hắn vội vã rút trường kiếm ra vung lên!

“Răng rắc!”

“Oành!”

Dây da bị chặt đứt, người kia bộp một tiếng rơi xuống đất.

Dịch Phong vội vàng đi lên đỡ dậy, gọi mấy tiếng.

“Huynh đài? Huynh đài?”

Khuôn mặt phúc hậu của người trung niên chậm chậm mở hai mắt ra, ho khan nước mắt giàn rụa.

“Khụ khụ khụ, ngươi, ngươi phải tội gì phải cứu ta chứ…”

Nghe thấy người ta là tự sát, đột nhiên Dịch Phong không biết mở miệng như thế nào.

Trong lúc mơ hồ, còn có chút ngưỡng mộ không nói nên lời.

Việc đã đến nước này, là một thanh niên năm tốt, hắn chỉ có thể lên tiếng khuyên giải, sau đó một hồi chuyên tâm cho ăn canh gà, cuối cùng tên béo quần áo rách nát cũng ngồi dậy, bất đắc dĩ thở dài hành lễ.

“Đa tạ các hạ khuyên bảo, nhưng nếu như có thể có đường sống, tại hạ cũng không tìm đến cái chết.”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt Dịch Phong buồn bực.

“Rốt cuộc là ngươi đã gặp việc khó khăn gì, mà nhất định phải tìm đến cái chết?”

Tên mập lại thở dài lần nữa, khó khăn đứng dậy hành lễ.

“Đa tạ ân công khuyên bảo.”

Hai người ngồi xuống bàn gỗ cũ nát, tên mập vừa rót trà, vừa bi thương lên tiếng,

“ n công, tại hạ tên là Bao Tòng Tâm, việc này nói ra rất dài dòng…”

Theo lời kể của Bao Tòng Tâm, Dịch Phong cũng dần dần nghe đến ngây người.

Hóa ra.

Tên mập này đến từ đại lục Nam Ly Thiên Vực, từng là đại sư huynh đẹp trai khí chất, được sư đệ sư muội kính yêu.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn.

Nhị sư đệ của hắn cấu kết với vị trưởng lão nào đó sát hại chưởng môn, cướp đoạt tất cả mọi thứ thuộc về hắn, còn giá họa cho hắn thành hung thủ, đến tiểu sư muội thanh mai trúc mã, cũng coi như hắn như kẻ thù giết cha.

Chỉ một đêm, Bao Tòng Tâm bị chúng bạn xa lánh ngàn người chỉ trỏ.

Hắn bị đuổi giết đến đường cùng, mới đi đến Đông Hải ở phía xa ẩn thân, nhận hết mọi sự ức hiếp khó khăn sống qua ngày, cắn rắng khổ tu đợi ngày báo thù.