Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1628: Cơ hội đi vào thế lực thần bí(2)




“Đa tạ, đa tạ!”

“Không biết lúc nào thì Hùng trưởng lão trở về?”

Nhìn thấy tinh thần Dịch Phong phấn khởi, trong mắt Thanh Doãn Tiêm Vân cũng lộ ra vẻ vui vẻ.

“Dịch công tử, ngươi quá khách khí rồi.”

“Hùng trưởng lão đã từng truyền tin, nói là mấy ngày gần đây sẽ trở về, về sau hình như lại có nhiệm vụ, lùi ngày trở về lại, chắc hẳn có lẽ không đến một tháng.”

Không đến một tháng…

Thời gian này cũng không lâu lắm, nếu như thật sự có thể đi vào thế lực thần bí kia, đương nhiên là tốt hơn là đi nghe ngóng như con ruồi không đầu.

Nghĩ đến cao thủ cấp Thiên bát phẩm ở gần ngay trước mắt, Dịch Phong chờ mong gật đầu.

“Được, đa tạ Tiêm Vân cô nương!”

Hai người tiếp tục mỉm cười nói chuyện, không khí càng thêm hòa hợp.

Thỉnh thoảng nhìn biển mây trên bầu trời đêm, trong mắt Dịch Phong hiện lên vẻ chờ mong.

Đảo mắt đã qua nửa tháng.

Đảo Ám Ảnh.

Ngã ba ngoại thành.

Công trường bận rộn so với ngày trước thiếu chút nhân thủ, mấy thương binh đang ở dưới một bóng cây nói cười, thời gian cơm trưa, đột nhiên cha con Hùng thị nghỉ ngơi trở thành đối tượng trọng điểm trêu chọc.

“Đại quyển, tiểu quyển, mặt trời hôm nay mọc hướng Tây rồi, thế mà các ngươi không tranh đấu nữa à nha?”

“Còn không phải sao, bây giờ làm sao vậy!”

“Ôi trời, mắt ta không bị mờ đó chứ?”

“Ha ha ha…”

Đối mặt với đám công nhân thiện ý cười, mặt Hùng Phấn đỏ bừng.

“Các vị.”

“Cha con chúng ta, lúc trước đúng là chăm chỉ một chút, nhưng đội trưởng dưỡng thương còn chưa trở về, làm gì còn có người nào có suy nghĩ làm việc được.”

Tiếng nói vừa dứt.

Mọi người thu lại nụ cười, thần sắc lo lắng lan tràn bốn phía, tràn ngập một loại không khí đè nén.

Đã từ Thủy Hàn Tinh trở về hơn nửa tháng.

Đa số người thương thế đã sớm hồi phục, những người còn lại cũng đã khỏe đến bảy tám phần, duy chỉ có đội trưởng đã tĩnh dưỡng nhiều ngày, vẫn chưa thấy bóng dáng.

Nghĩ đến thần hồn của đội trưởng bị thương, mấy chục người đều mang vẻ mặt ngưng trọng.

“Ai, không biết đội trưởng như thế nào rồi.”

“Nhất định không có việc gì! Đảo Ám Ảnh chúng ta mật bảo khắp nơi, ngày đó cũng dùng đan được của Bạch đại nhân cho, đội trưởng nhất định có thể khôi phục bình thường!”

“Thần hồn bị tổn thương tuyệt đối không phải chuyện nhỏ…”

“Đội trường người ác nhưng tấm lòng lương thiện, là một đội trưởng tốt!”

“Ai người ác tâm thiện! Không biết nói chuyện thì ít nói một chút, đội trưởng rõ ràng là ăn nói chua ngọa, nhưng lòng không có ý xấu!”

“Ừm, không sợ sống chết, trung can nghĩa đảm, đội trưởng quả thật là tấm gương của chúng ta!”

Trong lúc mọi người đang xúc động cảm khái, phía xa truyền đến tiếng cười khẽ.

“Ừm, từ nhỏ từng bộ từng bộ, nhìn không ra nha, nhóm người thô lỗ các ngươi trong bụng lại còn có một chút mực, thả rắm ở trên giường, ngửi được che được.”

Hùng Phấn bị đám người nói đến mặt đỏ ửng, có chút xấu hổ giận dữ.

Chỉ thấy tiểu đội trưởng đang tay chân thong thả từ từ đi đến, trên mặt mang theo nụ cười hiếm có, có chút khác biệt với ngày thường, phong thái cũng là hơn ngày trước!

Lập tức.

Mọi người kinh hỉ đi lên phía trước, âm thanh hưng phấn ân cần thăm hỏi nổ vang.

Sau một hồi lâu bàn tán sôi nổi, trong mắt cũng có chút cảm khái.

“Lần này tuy chúng ta bị thương, nhưng cũng không làm mất mặt mũi đảo Ám Ảnh, mọi người đều rất tốt, đại đội trưởng và Tiêu đại nhân đều tán thưởng chúng ta, xem như trong họa có phúc!”

Mọi người nghe được càng thêm xúc động, cảm khái và tự hào lan tràn trên khuôn mặt.

Nói rồi, tiểu đội trưởng nhìn về phía cha con Hùng Phấn.

Nhìn thấy hai người này vẫn còn sắc mặt hổ thẹn, lại lần nữa lên tiếng trấn an.

“Hai người các ngươi không cần tự trách!”

“Các ngươi vì tìm thi thể ma vật mạo hiểm bị bắt, là vì đại nghiệp của đảo Ám Ảnh chúng ta, ngày đó thân ở tuyệt cảnh, các ngươi cũng không dao động, tấm lòng trung dũng trời đất chứng giám!”

“Nếu như đã khôi phục, vậy thì các ngươi tiếp tục bắt tay vào việc tìm ma thi, xét thấy biểu hiện của các ngươi không tệ, đại đội trưởng nghe được các ngươi có ý muốn đưa thân hữu đến, cũng rất xem trọng.”

“Cha con các ngươi, tuyệt đối không thể cô phụ phần kỳ vọng này.”

Tiếng nói vừa dứt, trong mắt cha con Hùng thị đã ngập tràn vẻ cảm động.

Không đợi bọn họ thi lễ nói cảm ơn, tiểu đội trưởng đã cao giọng nhìn về phía mọi người.

“Tất cả thương binh, đều có thể nhận được một đôi giày vải xem như bồi thường, sau này nếu như lại có công tích, bản đội trưởng sẽ đích thân báo lên trên, trực tiếp trở thành người được lựa chọn thành phó đội trưởng!”

Phó đội trưởng?!

Lời này vừa thốt ra, cả công trường kinh hỉ vạn phần, trực tiếp điên cuồng!

Cha con Hùng thi cũng lập tức hành lễ, đồng thời điên cuồng vui mừng, nhanh chóng truyền tin về phía Nguyệt Thần Các, dặn đi dặn lại phải chọn ra nhân tài ưu tú!

Đột nhiên nhìn công trường khí thế ngất trời, tiểu đội trưởng lộ ra nụ cười vừa ý.