Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1616: Bọn họ là đang bái kiến ai?(2)




Trải qua mấy lần khó khăn trắc trở, bọn họ đã đổi mới không ít cái nhìn đối với Dịch Phong, chuyện ăn mừng uống rượu này, mặc dù có chút tự do lười nhác, nhưng chuyện lớn đã xong, cũng không hẳn là không thể.

Trưởng lão mập dẫn đầu hành lễ, xung quanh hô to như trước thủy triều!

“Cân tuân mệnh lệnh trưởng lão!”

“Cân tuân mệnh lệnh trưởng lão!”

“Cân tuân mệnh lệnh trưởng lão!”

Trong chớp mắt.

Dịch Phong đi cùng với hai vị trưởng lão, dẫn theo các đệ tử đi vào trong mây, một đám người tràn đầy không khí vui vẻ, Dịch Phong đi ở hàng đầu trong lòng cũng rất vui thích.

Đợi một lát nữa đầu tiên để cho những người này đi uống rượu, hắn sẽ có thể mượn cơ hội chạy đi, cưỡi Mạn Mạn đi khắp nơi tìm hiểu một chút tình hình, vạn nhất nếu như có thể tìm được tung tích của đội ngũ cao thủ thần bí kia…

Đến lúc đó, hắn sẽ lại giả dạng thành đệ tử của Xích Tiêu Thiên Tông.

Hắc hắc!

Đây không phải tất cả đều thỏa đáng rồi sao!

Gặp phải thất bại nho nhỏ, trong nháy mắt diệu kế đã liên tục xuất hiện, tất cả đều hoàn hảo, trước mắt chính là nước chảy thành sông (câu nói an ủi khi có chuyện không thuận lợi).

Dịch Phong a Dịch Phong, ngươi thật đúng là một thiên tài.

Càng nghĩ càng vui vẻ, khóe miệng Dịch Phong hơi nhếch lên.

Hai vị trưởng lão ở bên cạnh cũng bị lây nhiễm, trong mắt đều sự vui vẻ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.

Đợi đến khi nhìn thấy trước mặt xuất hiện một tòa thành trì, tâm tình càng là tốt hơn.

Vội vã hành lễ, cung kính gấp mấy lần.

“Dịch trưởng lão!”

“Phía trước có một tòa thành, hình như rất phồn hoa, có lẽ có tửu quán không tầm thường, không biết ngài nghĩ như thế nào?”

Dịch Phong vung tay lên.

“Được, đi đến đó!”

Dù sao đối với hắn mà nói, đi tòa thành trì nào cũng là như thế, có tửu quán tốt hay không đều được, dù sao hắn cũng không phải thật sự đi uống rượu.

Mọi người thấy Dịch Phong rộng rãi như thế, hảo cảm càng đậm hơn.

Đi theo Dịch Phong bay xuống dưới, đứng ở bên ngoài thành trì, tất cả mọi người dần dần bộc lộ thần sắc vui vẻ, đã có không khí ăn mừng.

Ngay lúc mọi người chuẩn bị vào thành, Dịch Phong giả bộ có việc cần đơn độc hành động một hồi.

“Các vị, xin mời đi vào thành ăn mừng trước, ta có chút chuyện quan trọng nên phải rời đi trước, rồi sẽ đến sau!”

Hai vị trưởng lão cả mặt hoài gnhi.

Không đợi lên tiếng hỏi, đã thấy Dịch Phong đi xa.

Nhìn bóng lưng vội vã đi thẳng vào tầng mây kia, dường như đúng thật là có việc gấp, nhưng chuyện lớn đã xong, lại là chính miệng Dịch Phong phân phó, bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều.

“Nếu như Dịch trưởng lão đã có chuyện quan trọng, vậy thì chúng ta đi vào trong thành trước.”

Hai bên nhìn nhau, hai vị trưởng lão dẫn theo các đệ tử bước về phía cửa thành.

Cửa thành trước mắt này kém xa sơn môn của Nguyệt Thần Các, nhưng cũng có hình có dáng.

Cửa thành cao khoảng bảy trượng, khắn chữ khắc tranh, nhìn từ xa có vẻ rất khí phái, hai bên còn có mấy tên thủ vệ, hàng người ra vào dài như trường long, nhìn trông rất phồn hoa.

Trải qua nhiều ngày khổ cực, tâm thần của trưởng lão và các đệ tử đã sớm mệt nhọc, nhìn thấy tình cảnh như thế, nhất thời buông lỏng không ít.

Tiểu đội đi vào trong thành trì, trong mắt đầy vẻ thoải mái.

Nhưng bọn họ mới đi vào cửa thành không lâu, đột nhiên có một hán tử cường tráng trợn to mắt!

“Ôi trời!”

“Đây! Đây đây đây!”

Đột nhiên tráng hán kinh hô, thanh chấn bốn phương!

Hắn vạn lần không ngờ được, hôm nay thế mà có thể lại một lần nữa đụng phải đội ngũ này ở đây, trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh tượng của người kia.

“Bái kiến các vị tiền bối!”

“Vãn bối Phương Hải, mấy ngày trước tận mắt nhìn thấy phong độ tuyệt thế của các vị tiền bối, đời này đều khó quên được, hôm nay gặp lại, quả thật là vinh hạnh lớn lao!”

“Các vị tiền bối đại nghĩa thấu trời, xin nhận một lạy của vãn bối!”

Tráng hán hành lễ hô to ở trên đường, khiến xung quanh một mảnh kinh hãi!

Rất nhiều tu sĩ lui tới, biết được thanh danh của Phương Hải, gần đầy cũng rất rõ ràng với lời đồn, thấy vị đã từng là đệ tử của Vạn Nhạc Thiên Tông này, không tiếc quỳ lạy ở trên đường phố, trong lòng đã kinh hãi đến nổi sóng chập trùng!

Dường như người người đều biết, Phương Hải là một trong ít người, từng chứng kiến đội ngũ cao nhân thần bí kia.

Có thể khiến cho Phương Hải kích động như thế, ở trước mặt trăm ngàn người mở miệng bái kiến tiền bối, lại là vào mấy ngày trước từng nhìn thấy…

Chỉ có, tiểu đội thần bí trong truyền thuyết!

Trong nháy mắt bừng tỉnh.

Trăm ngàn đôi mắt chấn động tập trung nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy có hơn ba mươi người!

Lập tức!

Tròng mắt tất cả mọi người chấn động, hành lễ lên tiếng bái bái kiến giống như sóng triều!

“Tham kiến các vị tiền bối!!!”

“Tham kiến các vị tiền bối!!!”

“Tham kiến các vị tiền bối!!!”