Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1573: Đại nhân vật chân chính




Tiếng nổ vang vọng, Phùng Thiên Tuyền tập trung đạo lực một chưởng đánh về phía linh đài!

Lập tức!

La Bộ Quần không ngừng kêu rên, thân hình không ngừng phát run!

Lăn lộn quay cuồng ở dưới đất, tốc độ già nua rất nhanh, khuôn mặt đã từng trắng nõn non mịn, trong chớp mắt đã trở nên khe rãnh đầy mặt, giống như trải qua mấy ngàn năm tháng, chân tay cũng vô cùng khô gầy, giống như lão già người phàm gần đất xa trời.

Người ở trước mắt ngây ngốc, hít thở mỏng manh.

Chỉ có âm thanh phát run nỉ non, giống như trúng tà không ngừng vang vọng.

“Tu vi của ta, thanh xuân của ta…”

“Không! Không!!”

Một khi mất sạch mấy ngàn năm tu vi, lập tức không còn sống được bao lâu nữa, trong mắt còn đầy chấp niệm, thật sự là không biết hối cải.

Nhìn thân hình già nua còng lưng nằm ở phía xa.

Trong mắt Dịch Phong có chút thổn thức.

Phùng Thiên Tuyền đến gần hành lễ, bất an lên tiếng.

“Xử trí như thế, không biết Dịch công tử có vừa ý?”

Dịch Phong khoát tay áo, không quan tâm nhiều đến nhóm thái giám này nữa.

“Bỏ đi, so với việc giết hắn cho thoải mái, còn không bằng để cho hắn lĩnh hội loại bi thảm này, để chuộc tội với người đã chết cho tốt.”

“Về phần Thiên âm Tông kia, tuyêt đối không thể lại để gây hại một phương nữa.”

Hồ Duy Phương ở bên cạnh cũng đúng lên lên tiếng.

“Dịch công tử yên tâm, chúng ta chắc chắn xử lý thỏa đáng, nhất định sẽ không để tà công làm hại thế nhân.”

Tai họa lắng xuống, kẻ làm điều ác đền tội.

Tất cả cuối cùng cũng yên định lại, khúc nhạc dạo ngắn cứ như thế trôi đi.

Nhìn thấy mấy vị người quen cũ trượng nghĩa xuất thủ, lại xa cách từ lâu giờ được trùng phùng, cuối cùng tâm tình Dịch Phong cũng chuyển biến tốt đẹp, sát ý tiêu diệt cả ổ thái giám kia cũng hoàn toàn tiêu tán.

Bận rộn cả ngày, bụng bắt đầu kháng nghị.

Dịch Phong mượn cơ hội lên tiếng mời.

“Nếu như đã không có chuyện gì, chỉ là một hồi hiểu lầm. Chúng ta cũng đã lâu không gặp, không bằng đầu tiên ăn cơm trước.”

Nói rồi, hắn thừa dịp mỉm cười ngoái nhìn từ trên xuống dưới nhà họ Tống.

Vừa nhìn mới phát hiện, một đám người mắt lớn trừng mắt nhỏ đứng thẳng bất động như lâu la, rõ ràng là bị dọa cho phát sợ, sợ rằng cũng chưa gặp được bao nhiêu Thánh Nhân.

Dịch Phong lên tiếng trêu học, thuận tiện trấn an cha con Tống gia.

“Tống viên ngoại nhà lớn nghiệp lớn, chắc sẽ không luyến tiếc chiêu đãi khách nhân chứ?”

Tống Đức Tài lập tức bừng tỉnh, vội vã cười lên tiếng.

Hai tay chắp lại tươi cười, sự bất an trong đáy mắt vẫn khó lắng lại.

“Đâu có đâu có…”

“Có thể có khách quý giá lâm, đúng là vẻ vang cho tiểu trang của kẻ hèn này, chỉ là trong trang đói rét, không biết các vị đại nhân có tình nguyện hạ mình…”

Ánh mắt kiêng kỵ kính sợ có chút rõ ràng, Thanh Doãn Tiêm Vân chưa hề để ý.

Nghe Dịch Phong mời, cũng thản nhiên mỉm cười.

“Nếu đã như thế, chúng ta làm phiền rồi.”

Dịch Phong và Tống Đức Tài dẫn đường, Thanh Doãn Tiêm Vân và các cao thủ của Nguyệt Thần Các đi vào Tống phủ, nhất thời khiến cho trên dưới hoảng sợ, một mảnh không ngừng bận rộn căng thẳng.

Không mất bao nhiều thời gian.

Tiệc rượu bắt đầu!

Tránh được một trận đại kiếp, loại trừ tông môn làm hại, còn đón được đại nhân vật đích thân đến, toàn bộ Tống phủ không ngớt vinh quang, khó mà nén được tâm tình kích động.

Trong viện Thánh Nhân ngồi khắp nơi, gia đinh hạ nhân đều như ở trong mơ.

Trong phòng ăn uống linh đình, Dịch Phong và đám người Thanh Doãn Tiêm Vân nói chuyện vui vẻ, cha con Tống thị cùng ngồi lại là các loại câu nệ, nhất thời không phân được rõ ai là chủ ai là khách.

Trong lúc nói chuyện, Thanh Doãn Tiêm Vân nâng chén mời.

Cha con Tống Đức Tài càng là kinh sợ!

Rõ ràng là rượu của nhà mình, nhưng cảm giác vào cổ họng lại vô cùng ngọt ngào, tâm tình kích động giống như làn sóng, thực sự khó có thể tưởng tượng được, thế mà bọn họ lại có thể cùng ngồi ăn uống với thánh nữ của Nguyệt Thần Các.

Đại nhân vật như thế này, trước kia nghe đến đã là vạn phần kính sợ, có nằm mơ cũng không dám ước có thể có bất luận liên hệ gì, lúc này thế mà lại gần ngay trước mắt.

Thậm chí, còn cùng ngồi một bàn!

Hai cha con câu nệ vô cùng căng thẳng, khó che giấu được thần tình xúc động ở trên mặt, tất cả mọi loại cảm giác đều ấp ủ trong tiệc rượu, đều đang lan tràn trong lòng bọn họ.

Bữa tiệc rượu này, đã được định là cả đời khó quên.

Bản thân ở trong tiệc rượu vinh quang phi phàm như thế, cha con Tống thị không ngừng cảm khái, đồng thời cũng cực kỳ rõ ràng, có thể khiến cho thánh nữ Nguyệt Thần Các hạ mình như thế, thậm chí còn cùng ngồi ăn uống với bọn họ, tất cả đều là bởi vì nhờ mặt mũi của Dịch Phong.

Lại lần nữa nhìn công tử nho nhã trò chuyện vui vẻ, trong mắt Tống Vũ Đình lộ ra dị sắc.

Từ lần đầu gặp mặt, nàng chỉ cho rằng Dịch Phong là thanh niên rất có tu vi, nhưng sự thật lại vượt qua ngoài dự đoán, tầm mắt và nhận thức của nàng lại được đổi mới lần nữa.