Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1571:Tình huống không đúng




Nhìn bóng hình váy trắng xinh đẹp lãnh đạm kia, giống như mỹ ngọc tuyệt thế không nhiễm bụi trần, khí độ siêu phàm khiến người khác kính sợ xấu hổ, khí tức mạnh mẽ đến Thánh Nhân cũng khó sánh bằng.

Tống Vũ Đình cũng bị hù dọa đến không còn trầm ổn như trước, theo phụ thân bất an quỳ dưới đất.

Lập tức mấy trăm sâu kiến hoảng sợ cầu xin tha thứ, tất cả đều đúng như dự liệu.

La Bộ Quần lộ ra nụ cười đắc ý, chỉ cảm thấy tâm thần thoải mái, chỉ duy có Dịch Phong vẫn còn đang ngây ngốc đứng tại chỗ, khinh thường và xem thường trong mắt hắn càng thêm nồng đậm, thần sắc âm tàn cũng hoàn toàn bộc phát ra ngoài!

“Lớn mật! Cuồng đồ nhà ngươi, gặp thánh nữ còn không bái kiến! Khinh nhờn thần uy thánh nữ, lại giết trưởng lão của tông môn ta, ngươi tội chết khó thoát!”

Lời nói châm ngòi lửa rất đúng lúc, lại đặt mặt mũi của thánh nữ lên trên đầu, vi diệu kéo thù hận đến độ cao mới, dường như đã tuyên án tử hình với Dịch Phong!

“Hôm nay ngươi…”

Nhưng hắn còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy phía sau có một trận ý lạnh khủng bố!

Không đợi La Bộ Quần quay đầu, đột nhiên một cước đã quét ngang đến!

“Oành!”

Một tiếng vang âm trầm, La Bộ Quần đã bay sang bên trái mấy trượng!

Mặt mo ma sát với mặt đất đến rách ra, gắn đau đến nhe răng trợn mắt, hoảng sợ khó khăn bò dậy, mấy cái râu vốn dĩ đã thưa thớt nay không còn thấy bóng dáng!

Đây chính là bảo vật hắn trân quý nhất, lại bị phá hoại như thế, thù này không đội trời chung!

La Bộ Quần vừa kinh vừa sợ ngoái nhìn.

Lúc này mới nhìn thấy, thế mà lại là Phùng Thiên Tuyền đá ra!

Lập tức.

La Bộ Quần kinh sợ đến sắc mặt đại biến, hai con ngươi kinh nghi chuyển động, không dám tin những gì mình nhìn thấy!

Vì sao…

Vì sao Phùng thúc thúc lại đá hắn!

Chẳng lẽ, là hắn nói sai lời gì rồi?!

Trong lúc kinh nghi bất định ngây ngốc đứng nhìn.

Thanh Doãn Tiêm Vân đã mềm mại cất bước, đi về phía trước cửa Tống phủ, lập tức khiến cho trên dưới Tống thị liên tục cầu xin, tiếng kêu rên hết đợt này đến đợt khác!

Thấy tình hình kia, La Bộ Quần mới miễn cưỡng hoàn hồn.

Nhất định là vừa rồi bản thân nói quá nhiều, cướp danh tiếng của thánh nữ!

Một cước này…

Một cước này đâu chỉnh là đạp, thật sự là đạp quá kịp thời!

Vì vậy hắn mới sợ hãi đứng dậy, thu lại mấy phần khí diễm, không dám có một chút lửa giận, chỉ yên lặng chờ đợi tất cả mọi chuyện xảy ra.

Ánh mắt của mọi người, đều tập trung ở trước cửa phủ.

Thánh nữ đại nhân không ngừng đi về phía cửa phủ, đối mặt với Dịch Phong, nhìn thấy hình ảnh sắp xảy ra trong dự đoán, trên dưới Tống phủ cả mặt đầy nước mắt, trong mắt La Bộ Quần cũng lộ ra ánh sáng âm tàn đắc ý.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Thánh nữ đại nhân dừng bước trước cửa, hai người đứng cách nhanh không đến hơn trượng.

Đột nhiên vẻ mặt dịu dàng, dứt khoát hành lễ.

“Dịch công tử, đã lâu không gặp.”

Nhất thời!

Toàn trường ngây người, yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được!

Bất luận là La Bộ Quần, hay là mấy trăm người Tống thị vẫn luôn sợ hãi, tất cả giống như là bị sét đánh cứng người tại chỗ, nhất thời không có một âm thanh nào!

Không đợi mọi người phản ứng lại.

Phùng Thiên Tuyền và Hồ Duy Phương cũng đến gần hành lễ, một bộ dáng vẻ cung kính.

“Dịch công tử, có khỏe không.”

Lời nói liên tiếp vang lên, trong lòng mọi người nhấc lên tầng tầng sóng lớn!

La Bộ Quần trừng to mắt, đột nhiên sắc mặt âm tình bất định!

Thánh nữ đại nhân, Phùng thúc thúc thế mà lại chào hỏi tên tiểu bạch kiểm này, sao lại có thể như thế!

Không phải đã nói, muốn đi đến lấy lại công đạo cho mình sao?

Nhìn dáng vẻ kia…

Bọn họ sẽ không phải đã sớm quen biết tiểu bạch kiểm này rồi chứ?!

Theo bản năng xuất hiện ý nghĩ mới, La Bộ Quần chấn kinh đến trong lòng mắc nghẹn!

Đúng lúc này.

Dịch Phong cũng mỉm cười lên tiếng, một bộ dáng vẻ quen thuộc.

“ y, hóa ra là các ngươi.”

“Lâu như vậy không gặp, ta đến Lam Tinh chính là muốn tìm các ngươi, không ngờ được lại gặp được ở chỗ này, các ngươi vẫn khỏe chứ?”

Thanh Doãn Tiêm Vân nghe tiếng kinh hỉ, chuyện mời đã là nắm chắc mười phần, khuôn mặt vui vẻ tràn đầy ý cười.

“Dịch công tử có thể đến, thật là không có gì tốt hơn.”

“Chúng ta mọi thứ vẫn tốt.”

Phùng Thiên Tuyền và Hồ Duy Phương cũng xúc động lên tiếng đáp, rất cảm kích đối với Dịch tiền bối bình dị gần gũi.

“Nhờ phúc của công tử, gần đây chúng ta đều tốt!”

Nói chuyện mấy câu, đã thể hiện rõ giao tình không tầm thường.

Bất kể là ai nhìn, đều là cảnh tượng bằng hữu cũ trùng phùng, trong lời nói tràn ngập tình nghĩa tha thiết chân thành.

Trên dưới Tống phủ đã nghe đến sắp hóa đá, cảm nhận được không khí bình thản, cha con Tống gia mới dám cả gan, nửa tin nửa ngờ ngước mắt yên lặng nhìn.

Vừa nhìn lên, thế mà lại nhìn thấy bốn người đang có nói có cười!