Có thể tùy tiện chém gãy Ma Kiếm, thanh kiếm kia nhất định ở trên cấp Thiên nhất phẩm, thế mà Chung Ly Mộng lại có bảo kiếm khủng bố như thế?!
Miễn cưỡng lung lay đứng thẳng, trong mắt Lục Thải Vi tràn ngập vẻ khó tin.
Ánh mát phát run nhìn kỹ kiếm gãy trong tay, đôi mắt đều sắp trừng ra!
“Chuyện này sao có thể…!”
Nàng chưa bao giờ từng nghĩ, thế mà kiếm đen lại có thể gãy.
Theo bản năng dùng kiếm gãy ngăn cản, còn khiến cho thương thế của nàng nặng hơn, dường như đã mất đi chiến lực!
Cho dù xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mấy ngàn người ngây ra như gỗ, chỉ cảm nhận được tầm mắt nhìn vào, nhưng trên mặt nàng vẫn là nóng bỏng.
Nhưng tất cả những thứ này, đều không khiến cho Lục Thải Vi bận tâm quá nhiều!
Đột nhiên ngước mắt nhìn về phía xa, nàng gắt gao nhìn chằm chằm kiếm trong tay Chung Ly Mộng.
Nhìn trông có vẻ chỉ là trường kiếm bình thường.
Lúc này, cũng lại khiến cho trong lòng nàng phát lạnh!
Vừa rồi chỉ một cái chớp mắt, nàng đã nếm thử kiếm ý đáng sợ nhất đời này, cho dù nhìn trường kiếm, vẫn là bề ngoài bình thường không có gì lạ, nhưng lại khiến cho đáy mắt Lục Thải Vi phát run.
Run rẩy.
Sợ hãi!
Sợ hãi chưa bao giờ có, không ngừng sinh sôi lan tràn ở trong lòng nàng, vốn dĩ trong mắt nàng nên tràn ngâp tự tin, đứng ngạo nghễ trong mây, nhưng trong nháy mắt phảng phất như bị nhốt vào băng hàn địa ngục, chấn kinh đến bờ môi phát xanh!
Càng nhìn càng là e ngại, đồng thời lại càng có thêm ghen tỵ biến thái bùng nổ, đôi mắt Lục Thải Vi hiện lên huyết sắc, bi phẫn và không cam lòng tuôn ra đáy mắt!
Vì sao…
Truyền thừa Ma tộc cũng không sánh bằng thanh kiếm này?
Vì sao tiện nhân này cũng có được bảo vật như thế?!
Không phải đã nói, Chung Ly Mộng là quả hồng mềm sao, tại sao lại có bảo vật hộ thể?!
Ma ảnh rất khẳng định, nàng cũng cho là như thế.
Lục Thải Vi càng nhìn càng tức giận, bàng hoàng nhận ra bị ma ảnh lừa gạt lợi dụng, còn thiếu ngay lập tức túm ra hỏi rõ ràng, rồi thuận tiện hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Ma tộc!
Nhưng nhìn thanh kiếm kia, tinh thần của nàng đã đại loạn, không còn một chút tự tin nào, sợ hãi cái chết ở ngay trước mắt!
Trong đầu.
Không ngừng có trực giác nói với nàng…
Nếu như lại một kiếm nữa vung ra, nàng nhất định phải chết!
“Sưu…”
Gió nhẹ đánh đến, một cỗ ý lạnh kinh người xông thẳng lên đỉnh đầu!
Trong lòng Lục Thải Vi mắc nghẹn, vội vàng cắn răng hốt hoảng bay đi.
“Bạch!!!”
Trong nháy mắt biển mây bị đẩy ra, tốc độ bủng nổ dẫn đến cuồng phong gào thét.
Mấy ngàn đệ tử vẻ mặt mơ hồ, nhìn thấy thế cục đảo ngược, lại lần nữa lấy lại tinh thần, biển mây trước mặt chỉ còn lại một khe rãnh, cuồng phong gào thét.
Các vị trưởng lão đều bị thổi đến chòm râu nhếch lên, đứng lộn xộn ở trong gió.
Không biết qua bao lâu, tiếng gió thổi dần dần tiêu tán.
Ở trong biển mây lưu lại một đạo khe rãnh thật sâu, trưởng lão và mấy ngàn đệ tử còn chưa lấy lại tinh thần.
Lờ mờ có một đạo âm thanh kinh nghi líu ríu truyền ra.
“Chạy, chạy rồi?”
Tiếng nói nhẹ nhàng mà như chuông thần vang động, làm bừng tỉnh mấy ngàn người đang choáng váng.
Đột nhiên các trưởng lão mơ hồ mở to mắt, thần sắc rung động làn tràn trên khuôn mặt!
Có điều chỉ qua mấy giây.
Mấy vị trưởng lão đều chấn kinh đến thân thể phát run, mấy ngàn đệ tử càng là giống như bị sét đánh, kinh hô như nước thủy triều!
“Thật là một kiếm đáng sợ!”
“Phất tay một cái đã có thể đánh bại cấp Thiên, thủ tịch quả nhiên lợi hại!”
“Một kiếm này, sợ rằng đến cung chủ cũng khó ứng đối…?”
“Chung Ly sư tỷ quá mạnh!”
“Chung Ly sư tỷ uy vũ!!!”
Đột nhiên tiếng reo hò nổ vang, trưởng lão và các đệ tử kích động đi lên phía trước vây xung quanh hành lễ.
“Tu vi thủ tịch siêu tuyệt, ngược lại chúng ta lại sợ bóng gió một hồi, đúng là xấu hổ.”
“Sư tỷ, tỷ đột phá cấp Thiên khi nào vậy, còn lĩnh ngộ được loại kiếm khí khủng bố này?”
“Sư tỷ quá lợi hại, hóa ra Lục Thải Vi kia đến một chiêu của tỷ cũng không tiếp nổi!”
“Sư tỷ quả đúng là thần tượng của ta, không hổ là thủ tịch của Thiên Cung chúng ta!”
Một đám người tự hào xúc động bàn tán sôi nổi, dường như đều bao vây xung quanh Chung Ly Mộng đến con kiến cũng không chui lọt.
Vừa rồi một chiêu khủng bố kia, khiến tất cả mọi người đều phải thở hổn hển.
Lúc này, cho dù Chung Ly Mộng còn chưa chưởng quản Thiên Cung, uy vọng cũng đã đạt đến độ cao chưa từng có, bất luận là đệ tử hay là trưởng lão ở đây, trên mặt đều mang vẻ tự hào và kính sợ.
Nhưng Chung Ly Mộng mơ hồ ngước mắt, đến chính nàng còn chưa phản ứng lại, đối mặt với đủ loại truy phủng của mọi người, đương nhiên cũng theo bản năng phủ nhận.
“Tại sao các vị lại nói ra lời này?”
“Ta còn chưa đột phá cấp Thiên…”
Âm thanh líu ríu vang vọng, đột nhiên bốn phía im lặng.
Vẻ mặt của mấy vị trưởng lão khó có thể tin!