Chuẩn bị trèo lên phi chu trở về.
Trong mắt Chung Ly Mộng có chút hụt hẫng, trong lòng cũng bị kinh nghi bao phủ, nhìn chân núi ở phía xa, nhìn lại nơi sơn cốc đã từng lưu lại một chút dấu tích, nàng không cam lòng chăm chú nhìn thật lâu.
Đột nhiên!
Một tầng mây thổi qua trên bầu trời, hình như chân núi có thứ gì đó, ánh sáng phản xạ sáng đến chói mắt!
Trong mắt Chung Ly Mộng sững sờ.
Lập tức bay người đi về phía trước!
Loại động tĩnh này, cũng khiến cho các vị sư đệ căng thẳng đi theo.
Hơn mười người đáp xuống chân núi, vừa mới nhìn lại, lều vải lúc trước được dựng ở chân núi, thế mà lại có một thanh trường kiếm cắm vào tường băng!
Thời gian mới tới mọi người sốt ruột tìm người, vẫn chưa để ý.
Lúc này ánh nắng chiếu vào, mới bị Chung Ly Mộng phát hiện ra, thanh kiếm kia cắm vào tường băng, hình như còn cắm một mảnh giấy dính trên đó!
Lập tức.
Trong mắt tất cả mọi người lộ vẻ hiếu kỳ, Chung Ly Mộng lập tức phi thân lấy kiếm!
Đáp xuống đất mở mảnh giấy ra xem.
Nét chữ đã bị gió tuyết ăn mòn, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn ra được.
“Chung Ly cô nương, nhìn thấy chữ giống như gặp mặt.”
“Lúc ta trở về, không thấy tung tích của các ngươi, cũng không thấy bóng dáng phi chu, đợi hai ngày vẫn không có tin tức, ta chỉ có thể rời đi trước, nguyện các vị tất cả bình an, có duyên sẽ gặp lại.”
“Dịch Phong.”
Chung Ly Mộng đọc xong mày liễu giãn xa, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ.
“Đây là tin tức Dịch công tử để lại, không ngờ hắn đã bình an rời đi, đúng thật là ông trời phù hộ!”
Đầu tiên các sư đệ đều là kinh ngạc, tiếp đó liên tục vui vẻ.
“Ôi trời? Thế mà Dịch công tử có thể bình an rời đi?!”
“Trời ạ! Thủy Hàn Tinh này khủng bố như thế, Dịch công tử lại là lông tóc không tổn hại, xem ra phúc duyên của hắn không cạn, đúng là người tốt sẽ được báo đáp!”
“Hắn có thể rời đi, chúng ta cũng coi như chấm dứt áy này trong lòng!”
“Quá tốt rồi, đúng thật là trời xanh có mắt, ngày khác gặp lại Dịch công tử, nhất định phải đáp tạ một phen thật tốt.”
“Biết được loại tin vui này, chuyến này đi không uổng phí!”
Không ngừng cảm khái, tinh thần mọi người đại chấn.
Bàn tán vui vẻ sôi nổi dần dần vang lên, tất cả mọi người cả người thoải mái hơn không ít, cuối cùng mới chú ý đến thanh kiếm kia, dần dần tiếng cười nổi lên bốn phía.
“Hả? Hình như thanh kiếm này không tệ.”
“Ừm, kiếm này ở trước mặt bội kiếm của chúng ta, nhưng ánh sáng lại lẽo vẫn như thường không bị kiếm khí trấn áp, bội kiếm của Thiên Cung ta đều là thánh phẩm cấp cao, chắc hẳn thanh kiếm này cũng không kém bao nhiêu.”
“Các vị sư huynh, Dịch công tử có thể một mình đi vòng tinh không, nhất định có chút của cải, cho dù xuất thân ở loại địa phương đói rét như Vân Tinh, có được loại kiếm này cũng không coi là vượt ngoài dự liệu.”
“Tiểu sư đệ, nói thì là như thế, nhưng đệ sẽ dùng bội kiếm của mình để làm đồ vật gửi lời nhắn?”
“A, cái này, ta cũng không có xa hoa như thế, lòng của Dịch công tử thật là lớn…”
“Ha ha ha…”
Một tiếng cười xua tan phiền muộn, trên mặt mọi người tràn ngập vẻ vui mừng thoải mái.
Cuối cùng lông mày của Chung Ly Mộng cũng giãn ra, trong tay nắm lấy trường kiếm trong mắt có ý cười.
“Các ngươi đó, đừng trêu chọc tiểu sư đệ.”
“Mặc dù kiếm này không tính là bảo vật tuyệt đỉnh, nhưng cũng không bình thường, Dịch công tử có thể sử dụng kiếm này để lại tin nhắn, đủ để thấy được tình nghĩa thâm tình, e rằng trên người khó có được binh khí phòng bị, sau này có duyên gặp lại, nhất định phải vật quy về chủ mới được.”
Mọi người cùng nhau gật đầu, Chung Ly Mộng thu trường kiếm vào trong nhẫn đựng vật.
Cuối cùng tâm nguyện hoàn thành, một đoàn người vô cùng vui mừng, nhớ đến dị biến trên Thủy Hàn Tinh, cũng là không dám ở lại nữa, lập tức đi lên phi chu trở về Lam Tinh.
Cùng lúc đó.
Trong một thâm sơn ở Nam Ly Thiên Vực.
Lục Thải Vi ở trong rừng điều dưỡng đã lâu, cuối cùng tròng mắt thanh lãnh mở ra.
Trong đầu, truyền đến tiếng cười khàn khàn hài lòng.
“Khặc khặc…”
“Quả nhiên ngươi không khiến bản tọa thất vọng, trong vòng một ngày ngắn ngủi thương thế đã phục hồi như cũ, còn lĩnh ngộ được nhiều truyền thừa hơn, phần thiên tư này, hoàn toàn đúng là có tư cách tiếp nhận truyền thừa của Ma tộc ta.”
Khóe miệng Lục Thải Vi hơi nhếch lên, vận chuyển công pháp.
Lập tức!
Sát khí quanh người nổi lên bốn phía, so với lúc trước còn nồng đậm hơn gấp mấy lần!
Sương mù đen càng tinh khiết hơn khuếch tán ra bốn phía, những nơi nó đi qua cỏ cây khô héo đất đau rạn nứt, phảng phất như đã có linh tính, đạt đến tầng cao hơn.
Đến trường kiếm bên cạnh, cũng bị ma khí phụ thuộc, tản ra tiếng ong ong đáng sợ!
“Vù vù…”
Tiếng rồng gầm trầm giọng vang vọng, chim muông trong rừng kinh hãi bay tán loạn!