Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1539 - Bao tay khủng bố như thế! (2)




Lục Thải Vi đã không để mọi người vào trong mắt, cho dù sắp sửa giao thủ với Thanh Doãn Tiêm Vân, nàng thoải mái giống như đối mặt với một đứa trẻ, cũng không có chút nào lưu tình, không một tia nương tay.

Vận chuyển sức mạnh khủng bố trong cơ thể, thoáng chốc đã mây đen giăng đầy trời cuồng phong gào thét!

Cuối cùng Lục Thải Vi lộ ra ý cười chờ mong, đã không chờ đợi được nữa, đoán trước được cảnh tượng thê thảm đối phương quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thần sắc trở nên càng thêm dữ tợn.

“Hừ hừ hừ!”

“Hôm nay, ta sẽ xé da mặt của ngươi ra, cũng để cho người trong thiên hạ nhìn rõ, Nguyệt Thần Các chẳng qua có tiếng mà không có miếng!”

Dung mạo diễm lệ hiển thị rõ sự ác độc, khuôn mặt hoàn toàn bộ lộ ra sự ngoan lệ!

Tu vi cấp Thiên hoàn toàn bạo phát, sương mù đen âm u quấn quanh ngón tay ngọc của Lục Thải Vi, trong chớp mắt đã trở nên vô cùng nồng đậm, bám vào gang tay lụa đen, khiến cho người nhìn thấy sau lưng phát lạnh.

Màu đen tinh khiết kia, không gừng tiêu tán ra hàn ý mãnh liệt.

Mọi người xung quanh biến sắc nhanh chóng lùi lại, trên dưới Thiên Đao Tông trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ.

Nghe được lời nói ác độc, trong lòng Thanh Doãn Tiêm Vân tức giận, lại nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như thế, nàng cũng trở nên rất cẩn thận, nhất là nhìn thấy đôi gang tay màu đen kia, chỉ cảm thấy áp lực tăng lớn.

Lục Thải Vi hoàn toàn là khinh người quá đáng, nhưng thực lực lại mạnh đến mức có chút không hợp với lẽ thường, dường như đã vượt qua cấp Thiên nhất phẩm bình thường…

Nếu như lại nhượng bộ lần nữa, nhất định sẽ gặp đại nạn!

Lập tức, Thanh Doãn Tiêm Vân lấy ra bảo vật bao tay được cất giấu kỹ, cũng bộc phát ra toàn bộ sức mạnh đại đạo.

Ánh sáng màu xanh bùng nổ lan tràn, đối chọi gay gắt với xương mù màu đen!

Còn chưa xuất thủ.

Sức mạnh đại đạo va chạm, đã nhấc lên từng trận sóng lớn, uy thế lan tràn trăm ngàn dặm, tân khách đứng ở trước cửa nghiêng đổ như nước thủy triều!

Nhìn thấy Lục Thải Vi ngoan lệ đánh ra một chưởng.

Thanh Doãn Tiêm Vân cũng không dám kéo dài, dùng song chưởng nghênh tiếp!

Tuy hai chưởng kia mang theo đạo lực phi phàm, nhưng lại khó mà chống lại được sương mù đen, trước mắt màu xanh sắp bị nuốt chửng!

Về phần đeo bao tay…

Nhìn thì bình thường không có gì lạ, đến khí tức dư thừa cũng không có.

Nhiều nhất, cũng chỉ là vật thánh phẩm mà thôi.

Nhìn thấy trong chớp mắt hai chưởng đối đầu, Lục Thải Vi lộ đầy ý cười, đã đoán được kết quả toàn thắng, không chút do dự dùng toàn lực đẩy tay ra.

Ngay đúng vào lúc cái chớp mắt này!

Đột nhiên, ánh sáng xanh trước mắt bộc phát dữ đội!

Giống như báu vật tuyệt thế bạo phát ra sánh sáng chói mắt, khiến cho sắc mặt Lục Thải Vi cứng đờ!

Ngay sau đó!

Uy thế kinh khủng, theo bao tay thông thường kia dần tràn phân tán bốn phía, bao trùm tất cả sương mù đen, uy áp khủng bố kia còn chưa dừng lại, trong nháy mắt như sông Trường Giang và Hoàng Hà cuồn cuộn quét đến!

Sắc mặt Lục Thải Vi đại biến, chỉ cảm thấy hai tay nặng nề giống buộc chì!

Trong thức hải.

Đột nhiên một đôi mắt mở ra, ánh sáng kinh hãi xuyên thấu sương mù đen!

“Đây…”

Tiếp đó chỉ trong chớp mắt, sức mạnh đại đạo như dòng thác quét sạch tất cả!

Tất cả âm thanh đều bị bao phủ!

Lục Thải Vi cũng như lục bình trong nước, theo dòng thác bay ngược về phía chân trời, mang theo các loại thần sắc kinh hãi, hóa thành sao băng biến mất ở chân trời!

Uy thế lan tràn mấy vạn dặm, bóng người mới từ bầu trời đáp xuống!

“Oành!!!”

Dãy núi chấn động, vang vọng khiến cho chim muông bay tán loạn bốn phía.

Bóng người rơi vào trong núi, đỉnh núi màu xanh bị đập nứt ở giữa, cát đá bắn tung tóe lên trời, bụi mù cuồn cuộn như hoang mạc.

Cũng không biết trải qua bao lâu…

Lục Thải Vi sắc mặt tái nhợt khó khăn mở mắt ra, toàn thân không động đậy được, chỉ cảm thấy đau nhức kịch liệt khó nhịn, khóe miệng cũng tràn ra tơ máu.

Giai nhân đã từng diễm lệ, lúc này bị lọt sâu vào đất đá trong núi, một bộ dáng vẻ đầy bụi đất, nhưng trong mắt lại khó nén được kinh nghi sợ hãi.

“Khụ khụ…”

“Đây… Chuyện này sao có thể!”

Khó khăn ho vài tiếng, cả mặt Lục Thải Vi chỉ còn lại sự sợ hãi.

Trong mắt nàng không còn sự kiêu ngạo và sự tin, chỉ còn lại chấn động và hoang mang nổi sóng chập trùng.

Một chưởng!

Chỉ một chưởng, rõ ràng tu vi của nàng đã tăng mạnh mà bị trọng thương đến như thế này!?

Nàng không thể nào chấp nhận được.

Vốn dĩ bản thân nên danh tiếng vang nghiền ép tất cả, thế mà lại yếu đến loại tình trạng này!

Xấu hổ giận dữ và kinh hãi không ngừng tuôn ra, Lục Thải Vi không quan tâm được việc chữa thương, dường như điên dại gào thét, trong mắt đều là vẻ khó có thể tin được!

“Chuyện này là không thể nào!”

“Vì sao lại như thế! Vì sao tiện nhân kia lại mạnh như vậy!?”