Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1527: Bàn Chuyên Chưởng khủng bố như thết (2)




Đột nhiên hơn mười vị cao thủ cùng đánh đến, Thiên Đạo Tông bị bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Chưa đến mấy canh giờ, tông môn bao che nhau làm chuyện xấu đã bị tàn sát hơn phân nửa!

Đại điện Thiên Đạo Tông.

Hơn mười vị cao thủ người đầy máu xuất hiện, chỉ còn lại trung tâm cao tầng và tông chủ Lý Đạo Nhiên vẻ mặt kinh hãi!

"Không thể nào!"

"Các ngươi tuyệt đối không thể nào phá vỡ được đại trận!"

Các chủ Nguyệt Thần Các chắt tay đứng yên, hơn mười người ở sau lưng cũng vẻ mặt lạnh giá!

Sát ý đáng sợ không ngừng phóng ra, khiến Thiên Đạo Tông như rơi vào địa ngục!

Càng đáng sợ hơn là, Hùng Phấn trưởng lão bước ra khỏi hàng, sức mạnh đại đạo trên người không ngừng tiêu tán, đã đạt đến cảnh giới ngưng kết ra hình dáng.

Mỗi một bước bước ra, người của Thiên Đạo Tông đều trong lòng run lên!

Nhìn loại cảnh tượng kia, tông chủ Lý Đạo Nhiên cực kỳ hoảng sợi "Cấp Thiên nhất phẩm đại viên mãn!"

"Trong trưởng lão của Nguyệt Thần Các, tại sao lại có người như thết?"

Trong mắt Hùng Phấn hiện lên hàn ý, đeo bao tay nhẹ nhàng phất tay!

"Bàn Chuyên Chưởng!"

Giọng nói trầm thấp vang vọng, đại điện Thiên Đạo Tông hóa thành phế tích.

Trong nháy mắt tiếng kêu rên bị chôn vùi!

Tu vi của Hùng Phấn đã ngang tài với Lý Đạo Nhiên, lại dựa vào "bao tay cấp Thiên", ngây lập tức đánh Lý Đạo Nhiên đại bại.

Nhìn thấy uy năng khủng bố của bao tây, trong lòng các chủ Nguyệt Thần Các run lên, Vui mừng hạ lệnh, mười đại trưởng lão thừa cơ xuất thủ.

Tông chủ và tất cả trưởng lão bị tiêu diệt, Thiên Đạo Tông tan đàn xé nghé, hơn vạn đệ tử bị bắt thành tù binh, bảo khố của tông môn cũng bị chuyển trống không!

Đại cục kết thúc.

Tất cả mọi người đứng ở võ trường Thiên Đạo Tông, liếc nhìn rất nhiều tù binh và bảo vật, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, chủ cảm thấy mù mịt trước mắt được xóa tan!

Địa vị của Hùng Phấn nước lên thì thuyền lên, đứng ở bên cạnh các chủ, đến Hùng Trọng cũng đứng ngang hàng với các trưởng lão khác, không một người nào có sắc mặt khác thường, rõ ràng đã bị thực lực khủng bố khuất phục.

Trong ánh mắt, tất cả đều có sự kính sợ.

Mà lúc này, rốt cuộc các chủ Nguyệt Thần Các cũng nói ra nghi vấn trong lòng.

"Hùng trưởng lão."

"Vì sao tu vi của ngươi và lệnh công tử lại đột nhiên tăng vọt?

Còn có đôi bao tay và võ ký phi phàm kia, rốt cuộc là từ đâu mà đến?"

Các chủ Nguyệt Thần Các đề cập đến chủ đề, các trưởng lão cũng đồng thời bạo phát kinh nghi!

"Hùng trường lão, vì sao ngươi lại có biến hóa long trời lỗ đất như thế?"

"Hùng trưởng lão có thuận tiện nói cho chúng ta biết, vì sao tu vi của ngươi lại tăng mạnh không?"

"Bàn Chuyên Chưởng này đúng là thâm sâu khó lường, lão hủ lại chưa bao giờ nghe đến, hôm nay nhìn thấy Hùng trưởng lão ra tay, đúng thật là mở rộng tầm mắt!"

"Còn có đôi gang tay kia, đúng là bảo vật khoáng thết"

"Hùng trưởng lão, ngài và lệnh công tử, hẳn là đã gặp được cơ duyên to lớn đúng không?"

Thanh Doãn Tiêm Vân và mọi người cùng nhau nhìn chăm chú, thần sắc kích động đến mức sắp không khống chế được.

Trong nháy mắt.

Hơn mười người vây xung quang, vẻ mặt chờ mong kính sợ.

Đã từng là cha con Hùng thị bình thường không có gì nổi bật, bây giờ đã là tiêu điểm giữa sân.

Nếu như là ngày trước, ở trong thời khắc vinh quang được mọi người tâng bốc này, hai cha con chắc chán sẽ kích động nói khoác, hoặc là không nhịn được dùng chiêu khiêm tốn vài câu.

Nhưng sau khi tôi luyện ở đảo Ám Ảnh, tầm mắt và tâm cảnh của bọn họ đã thay đổi lớn.

Thuận theo việc hiềm khích lúc trước tiêu tan, khúc mắc cũng đã được mở ra.

Loại vinh quang thế tục này, đã sớm không còn được bọn họ đặt vào trong mắt.

Hai cha con nhìn nhau mỉm cười, thần sắc bình tĩnh như nước.

Bất luận trước mắt thắng hay bại, hay là mọi người sợ hãi thán phục công pháp và thành tựu, đối với bọn họ mà nói chẳng qua là chuyện bình thường, tất cả vinh nhục của thế tục, dường như đều thoảng qua như mây khói. Nhất là so với mọi người ở trên đảo, càng là không coi là gì cả.

Loại nụ cười lạnh nhạt kia, khiến mọi người nhìn đến ngây người.

Đối mặt với sống chết gặp nguy không loạn, thời điểm đại thắng cũng không tự cao, loại tâm ảnh này, đến các chủ Nguyệt Thần Các, cũng âm thầm cảm thấy mặc cảm.

Hai cha con này, thật sự là khí độ thay đổi lớn!

Đột nhiên hơn mười cao tầng Nguyệt Thần Các yên lặng, trong lòng đúng là sinh ra mấy phần cảm giác không theo kịp.

Nhìn thấy cha con Hùng thị vẫn chưa nhiều lời, liên quan đến bí mật của hai người, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.

Thần tình lúng túng của bọn họ, đều bị cha con Hùng thị nhìn thấy rõ ràng.

Các chủ Nguyệt Thần Các xung phong đi đầu chống lại đại trận băng giá, sau đó trải qua đại chiến, lúc này đã thể hiện ra vẻ mệt mỏi, tất cả trưởng lão cũng đều là bộ dáng đầy người bụi đấy, trên người có thấy được mấy vết máu.