Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1512: Chấn động toàn trường (2)




"Đây, điều này sao có thể!"

"Chuyện này sao có thể! ?"

Tỳ nữ cường đại đỡ lấy hắn, trên mặt cũng khó nén khỏi vẻ tái nhợt.

Hai người ở trong không trung lung lay lùi lại, mãi đến khi đáp xuống bên ngoài võ trường, trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi, đứng thẳng bất động nhìn lên núi thây, không dám tiếp tục đến gần!

Bên kia võ trường.

Trong mắt Chung Ly Mộng lóe ra ánh sáng động lòng người.

Cho dù nàng đã thăm dò được số lượng thi thể ma vật trước, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là chấn kinh đến tâm thần lay động, ngay người tại chỗ thật lâu không thể động đậy, trên khuôn mặt trần ngập sự ngạc nhiên, giống như nắng hạn lâu ngày gặp được trận mưa giải mát!

Trong thời khắc toàn trường chấn động.

Nguy Trấn Phương trầm ổn đứng yên, ở bên ranh giới biển thi thể lãnh đạm ngoái nhìn.

"Ánh sáng của hạt gạo, mà cùng dám tranh phát sáng với mặt trời?"

Chắp tay khóe miệng cong lên, tròng mắt tang thương lộ ra bá khí!

Lời nói tương tự, vào lúc này nói ra từ trong miệng Ngụy Trấn Phương, đúng là uy thế long trời lở đất, bất luận ngữ khí và khí độ, đều tràn ngập uy áp không thể trái nghịch, so với Phó Hạo Thiên quả thực là mạnh hơn gấp trăm lần!

Cho dù một mình độc lập bề ngoài như thường, nhưng thân ảnh nhỏ bé già nua đứng trước biển thi thể kia, phảng phất như đang được khuếch đại vô hạn, dường như có thể so với thiên địa!

Đột nhiên một loại uy thế sâu không lường được khuếch tán ra, trong nháy mắt chấn nhiếp vạn người!

Chỉ một câu ngắn ngủi, tràn đầy hương vị kiêu ngạo, nhưng lại không có một người nào có can đảm nghi vấn, chấn động và kính sợ trong sân đâu chỉ nồng đậm gấp mười lần!

Toàn trường kính sợ như lâu la.

Nơi tầm mắt đảo qua, không có người nào dám ngước mắt!

Nhìn thấy biển thi thể đáng sợ, lại đối mặt với khí thế như thế.

Phó Hạo Thiên bị hỏi đến sắc mặt đỏ lên, dánh tiếng bị cướp cũng không dám lên tiếng.

"Đây... Ngươi..."

"Điều này không thể nào... Đó là căn bản là chuyện không thể H nào...

Sát khí đáng sợ của biển thi thể phả vào mặt, tinh thần của hắn đều sắp sụp đổi Nhín thấy dáng dấp sợ hãi kia, trong mắt Ngụy Trấn Phương đều là vẻ kiêu ngạo thoải mái.

Cháu của Thái thượng trưởng lão?

Ha ha!

Đến những thi thể ma vật này cũng sợ hãi như thế, chẳng qua chỉ là sâu kiến mà thôi!

Loại cặn bã này, cũng xứng tranh chấp với Chung Ly cô nương được tiền bối chỉ định?

Càng nhìn càng là khinh thường, Ngụy Trấn Phương chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập sức mạnh đáng sợ, những chỗ ánh mắt nhìn đến, không có một người nào có can đảm đối diện, phảng phất như hắn chính là chúa tể của mảnh thiên địa này vậy.

Những người gọi là cao nhân thiên tài này, đến hắn cũng kiêng kỵ như thế, mà đây vẫn chỉ là ở vào một cái nhấc tay của tiền bối.

Nếu như tận mắt nhìn thấy phong phạm của tiền bối, đám người này còn không phải bị hù dọa đến tè ra quần sao?

Thương Vân Thiên Cung, cũng chỉ như thế mà thôi!

Nghĩ đến đây, lòng tin của Ngụy Trấn Phương tăng lên nhiều.

Khí độ tăng cao, khóe mắt cong lên.

"Tống trưởng lão, thắng bại thế nào không cần lão phu nhiều lời đi?"

Trưởng lão chủ trì bị nhìn đến run lên, đối diện từ từ truyền đến hương vị kiêu ngạo.

Nhưng nghênh tiếng tròng mắt lãnh đạm kia, hắn cũng chấn kinh đến chỉ biết hành lễ.

"Đây, đây..."

Đã từng là trưởng lão chủ trì địa vị cao thượng, thế mà lại lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường!

Một bên là Chung Ly Mộng chiến thắng nghiền ép, thủ đoạn bối cảnh vô cùng đáng sợ.

Một bên khác là Thái thượng trưởng lão quyền thế và địa vị, có chút đắc tội, những ngày tháng sau này nhất định sẽ khó sống.

Đây đều là những người không chọc vào nổi, mở miệng chắc chắn sẽ nhận phải tai họa!

Đúng thật là mẹ nó thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn...

Trưởng lão chủ trì gấp đến như kiến bò trên chảo nóng, đã đâm lao thì phải theo lao.

Sớm biết cuộc tỷ thí này đáng sợ như thế, có nói cái gì hắn cũng không đi chủ trì!

Đúng thật là vận đen tám đời, mới làm ra loại chuyện này!

Ai có thể ngờ được...

Nguy Trấn Phương chẳng qua chỉ là một trưởng lão khách khanh, có chút tu vi nhưng cũng không thuộc loại được nhìn thấy.

Chớp mắt thế mà đã khủng bố như thế, cũng không gặp được vận khí nghịch thiên nào!

Mở tay đã là mười vạn thi thể ma vật, ép Phó Hạo Thiên đến như lâu la!

Thủ đoạn này, át chủ bài này.

Đúng thật là đáng sợ!

Người ta đến thủ đoạn của Thái thượng trưởng lão cũng nghiền ép, trưởng lão như hắn tính là cái gì.

Trưởng lão chủ trì căn bản không dám lên tiếng, đã bị chấn động đến choáng váng.

Mấy vạn đệ tử nào còn dám nói một câu, toàn trường lạnh run vạn phần kính sợ.

Danh tiếng của Ngụy Trấn Phương đã bùng nổ Thiên Cung!

Bảy đại cao thủ cấp Thiên ở trên đài cũng không ngừng kinh nghi, đã không còn trầm ổn như trước.

Lần nữa nhìn về phía Ngụy Trấn Phương, trong mắt của bọn họ đã hiện lên vẻ kiêng kỵ.