"Chỉ là bố thí hai viên đan dược, đã tự cho mình là cao nhân đứng đầu, không biết trời cao đất rộng!"
Phó Hạo Thiên tức giận đến mặt xanh đỏ đan xen, tất cả mọi người cũng bị lời nói này khiến cho trợn mắt há mồm.
Nguy trưởng lão quá cường thế...
Tuy nói tu vi tăng mạnh, nhưng loại ngôn từ này đã đến tình trạng không có gì sợ hãi.
Thân phận của Phó Hạo Thiên phi phàm, đến chưởng môn cũng chưa từng răn dạy, thế mà Ngụy trưởng lão lại dám ở trong đại điển thủ tịch, lớn tiếng quát gào phản bác?
Đây chính là dẫn lửa lên người, làm không cẩn thận sẽ thân tử đạo tiêu!
Nguy trưởng lão, rốt cuộc có sức mạnh nào vậy?
Mấy vạn đệ tử kinh hãi yên lặng, trưởng lão chủ trì và Chung Ly Mộng cũng bị cảnh tượng này chấn động đến choàng váng, hai người đều đứng ngây ở một bên, đột nhiên cảnh tượng yên lặng.
Trên thềm ngọc đài cao.
Mấy vị khách quý đều vẻ mặt kinh nghi, đa số người khẽ nhíu mày, dường như đã ngửi được hương vị không giống bình thường.
Đến Nam Ly cung chủ, trong mắt cũng lộ ra thần tình phỏng đoán.
Toàn trường nằm trong cục diện đè nén.
Ngụy Trấn Phương bộc phát trầm ổn, động tác hành lễ với Chung Ly mộng cũng càng thêm tự nhiên.
"Chung Ly tiểu thư minh giám, ngày đó lão phu dễ tin lời nói nhảm, bị tên ngụy công tử Phó Hạo Thiên này lừa gạt, vì vậy mới ra tay giúp đỡ, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nguyện toàn lực giúp đỡ tiểu thư đi lên vị trí thủ tịch"
"Nguyên nhân trong đó, mong rằng tiểu thư rộng lòng tha thứ!"
Lại là cung kính hành lễ? !
Toàn trường đã bị chấn kinh đến đầu vang ong ong.
Bất luận là thái độ cung kính, hay là ngôn từ khiêm tốn, hung hăng đâm vào tim của mấy vạn người, bất luận người nhìn thấy có thân phận như thế nào, cũng đều bị cảnh tượng này làm cho vẻ mặt hoang mang!
Đây...
Vẫn còn là Ngụy trưởng lão cường thế kia sao?
Thế nào chỉ trong chớp mắt, đã kính sợ như thế với Chung Ly sư tỷ rồi, nhìn tư thế còn có chút ý tứ xu nịnh, khác biệt cũng quá rõ ràng rồi đi.
Chung Ly Mộng có trọng lượng lớn như thế?
Không ít người nhìn đến tròng mắt phát run, trong lòng liên miên suy đoán.
Ánh mắt hội tụ, Chung Ly Mộng lại càng thêm căng thẳng mê mang.
Chỉ mấy giây trước, trước mắt nàng nhất định thua, ở ranh giới thân bại danh liệt, chớp mắt đã được Ngụy trưởng lão cường thế nâng đỡ, bây giờ còn trở thành đệ tử thủ tịch.
Hạnh phúc đến quá bất ngờ.
Cho dù nằm mơ, chẳng qua cũng chỉ như thế đi?
Chung Ly Mộng căn bản không phản ứng kịp, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân trong đó.
Nhìn thấy Ngụy Trấn Phương liên tiếp hành lễ, nàng chỉ có thể sợ hãi đáp lễ.
"Đây..."
"Nguy trưởng lão nói quá lời rồi, vãn bối tuyệt đối không dám.
Nhìn loại cảnh tượng cổ quái này, dường như tất cả khách quý trên đài đều có điều suy nghĩ.
Hôm nay đại điển thủ tịch, đúng là đã nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
Hình như Nam Ly Thanh Minh nhìn ra manh mối gì, ánh mắt nhìn về phía Chung Ly Mộng dần dần có chút biến hóa.
Lập tức, muốn đích thân mở miệng tuyên bố kết quả.
Đại cục đã địch.
Trong võ trường đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, chỉ có tiếng gào thét của Phó Hạo Thiên vang vọng.
"Nguy Trấn Phương, Chung Ly Mộng!
"Các ngươi dám càn rỡ như thế, nhiều lần lên tiếng nhục nhã, vậy thì hãy chuẩn bị đón nhận lửa giận của bản công tử!"
Các đệ tử kinh hãi cúi đầu, căn bản không dám đáp lại.
Tiếng gào thét không ngừng truyền ra, truyền khắp toàn bộ Thương Vân Thiên Cung.
Mây mù lượng lờ trên đỉnh núi.
Đột nhiên Tử Trúc Lâm tĩnh mịch bị đánh vỡ, lão giả mở tròng mắt tang thương ra, ánh mắt lóe lên lửa giận.
"Thanh Nhi"
Tiếng gọi trầm thấp vang lên, nữ bộc trẻ tuổi đứng ở bên ngoài nhà trúc hành lễ.
"Thái thượng trưởng lão."
Phó Đạo Hải vung nhẹ tú bào, một đạo lưu quang bay ra ngoài phòng.
Nữ bộc hai tay giơ lên nâng lấy lưu quang, chiếc nhẫn cổ xưa hiện ra.
Giọng nói âm trầm từ từ vang lên, bên trong tiếng khàn khàn lộ ra bá đạo tuyệt đối không được làm trái.
"Giao cái này cho Thiên Nhi"
"Thương Vân Thiên Cung ra truyền thừa nhiều năm, không phải người có đại tiên duyên không thể dẫn dắt, một nữ oa vô tri thiên tư bình thường, thế mà cũng dám ham muốn đại vị Thiên Cung, đúng thật là không tự biết lượng sức mình"
"Ngươi giao cái nhẫn này ra, trong lòng Nam Ly Thanh Minh sẽ tự có tính toán, cho hắn mượn gan hắn cũng không dám nghịch. ?
lại.
Cho dù trải qua mấy ngàn năm yên lặng ẩn thế, Phó Đạo Hải đã gần vạn năm tuổi, ngôn từ lại kèm theo đạo vận đáng sợ truyền ra, uy thế khủng bố của Thái thượng trưởng lão không giảm chút nào.
Một câu đã khiến cho gió cuốn mây vần, phảng phất như nổi lên mưa gió.
Nếu như có các trưởng lão khác ở đây, cũng không dám mở miệng lên tiếng.
Nữ bộc vẻ mặt kính sợ, hai tay đưa lên nhẹ nhàng hành lễ.
"Cẩn tuân mệnh lệnh của Thái thượng trưởng lão."