Thân hình mấy trượng đổ xuống mặt đất, nhấc lên chấn động rõ ràng.
Nguy Trấn Phương chỉ cảm thấy dưới chân run lên, gió tuyết thổi vào mặt làm cho cả mặt lộn xộn.
Đánh giá thấp.
Người trẻ tuổi này, nhất định là cao thủ cấp Thiên tam phẩm.
Vậy phải làm sao bây giờ.
Lễ nào tiếp tục đi sâu xuống mới được.
Nhìn con đường phía trước rừng rậm băng phong tối mờ, trong lòng Ngụy Trấn Phương có chút chần chờ, dự cảm không ổn bộc phát rõ ràng, trong tay nắm chặt phù truyền tống, mồ hồi không ngừng rỉ ra.
Một loại trực giác chết chóc sinh sôi trong lòng, cả giác áp bách kinh khủng cũng theo đó tuôn ral "Ngươi còn chờ cái gì nữa, tiếp tục dẫn đường,"
Thanh âm bình thường vang lên, trực tiếp hù dọa hắn run lên cầm cập!
Trong nháy mắt Ngụy Trấn Phương bừng tỉnh, yên lặng nhìn ánh mắt Dịch Phong, trong mắt đã bắt đầu hốt hoảng, trong lòng cũng không ngừng nhấc lên sóng cuồn cuộn!
Nổ nụ cười hành lễ nói: "Tiền bối thứ tội, tu vi của ta thấp kém, thật sự không dám tiếp tục đi sâu, chuyện dẫn đường này..."
Hắn nửa thật nửa giả, phần đáng sợ kia cũng là xuất phát từ tận đáy lóng.
Bọn họ đã đi qua bên ngoài rừng rậm, tiếp tục đi về phía trước, không biết là sẽ gặp phải Ma tộc mạnh mẽ gì, vạn nhất vận khí không may, hắn đến cơ hội bóp nát phù truyền tống cũng không còn.
Lòng bất bình, ghen ghét và lửa giận lúc trước đã chìm xuống đáy lòng.
Lúc này Ngụy Trấn Phương đã có chút run sợ, mọi chuyện đã phát triển thoát khỏi sự liệu của hắn, căn bản không còn dám tiếp tục dẫn đường!
Kế sách mượn đao giết người này đúng là không tệ.
Nhưng rừng sâu này đều là tinh anh Ma tộc, cái gọi là đao này thật sự quá mạnh, hắn căn bản không dám mượn, làm không cẩn thận thì chính là mạng của mình cũng góp vào!
Về phần muốn giết người...
Thì càng là không hợp thói thường, sự mạnh mẽ của người này đã nằm ngoài dự liệu!
Tiếp tục đi về phía trước, ai chết trước cũng không biết.
Con đường này, nói cái gì cũng không thể theo được nữa!
Gặp phải loại người ác độc này, dùng trí cũng không đáng tin cậy, ở trước mặt loại tu vi không bình thường này, mưu kế gì cũng không dùng được.
Nguy Trấn Phương khó khăn hành lễ, hai bên tóc mai rỉ ra mồ hôi lạnh.
Nhìn dáng vẻ run run rẩy rẩy kia, Dịch Phong bất đắc dĩ thở dài.
"Được thôi."
Nghe tiếng, Ngụy Trấn Phương đúng là theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, giống như bỏ được hòn đá trong lòng xuống!
Còn chưa hắn thở phào xong, lời nói của Dịch Phong tiếp tục vang lên.
"Ngươi không dám dẫn đường, ta cũng có thể hiểu được"
"Hay là như này đi, ta đi ở đằng trước, ngươi ở đằng sau chỉ đường, như thế được rồi chứ?"
Hả?
Đây còn muốn tiếp tục đi, đúng thật là muốn liều mạng mà!
Nguy Trấn Phương kinh hãi đến hai mắt nhìn chằm chằm, hai tay hành lễ cũng run lên!
"Tiền, tiền bối? !"
Nhưng nói được nửa câu, hắn đã nhìn thấy thần đao sáng loáng trong tay Dịch Phong, lời nói đến một nửa lại bị bức trở về cổ họng.
Chỉ có thể khó khăn lên tiếng.
"Đều theo ý của tiền bối..."
Ngụy Trấn Phương cũng muốn chuồn đi, nhưng cây đao kia thật sự quá khủng bố, tu vi của Dịch Phong cũng khiến hắn càng ngày càng kiêng kỵ, ngây lập tức cự tuyệt, e rằng khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Bóp nát phù truyền tống chạy trốn, cũng không hẳn có thể nhanh hơn cây đao kia.
Nhìn lão đầu ngoan ngoãn hành lễ, đi về phía sâu trong rừng sâu, chỉ là vị trí thay đổi, nhưng tâm cảnh và thần tình cũng theo con đường không ngừng đi vào sâu mà không ngừng biến ảo.
Không ngừng đi về phía trước, Dịch Phong giơ đao mở đường, trên đường đi như giẫm lên đất bằng, thu hoạch kinh nghiệm cũng cuồn cuộn không dứt, nụ cười cũng trở nên rạng rỡ, một loại dự cảm sắp phát đạt cũng càng ngày càng mạnh.
Sau lưng, lao đầu trọc Ngụy Trấn Phương thần sắc liên tục thay đổi.
Nhìn thấy Ma tộc mạnh mẽ không ngừng ngã xuống đất, dự đoán của hắn cũng không ngừng nâng cao.
Cấp Thiên nhị phẩm.
Cấp Thiên tam phẩm.
Cấp Thiên tứ phẩm!
Thẳng đến khi một khô lâu màu vàng ngã xuống đất, hai mắt hắn nhìm chằm chằm, hoàn toàn đứng ở một bên hóa đá!
Cả người Ngụy Trấn Phương đã tê rần!
Vị tiền bối này...
Quá mạnh.
Tu vi mạnh đến mức, khiến hắn thay đổi mới nhận thức.
Thật sự là sâu không lường được!
Loại tồn tại này, vì sao lại xuất hiện ở Thủy Hàn Tinh!
Sớm biết người này mạnh mẽ như thế, vậy thì cho hắn mượn một vạn cái gan, hắn cũng không dám đắc tội.
Còn cướp thi thể Ma tộc của người ta, đây không phải là chán sống rồi sao!
Lúc này theo sát đi vào sâu rừng rậm, Ngụy Trấn Phương vừa kinh vừa sợ, bị hù dọa đến sắc mặt tái nhợt, ruột sắp hối hận đến xanh rồi!
Về phần dùng phù truyền tống chạy trốn.
Gặp phải cao nhân như thế, còn chạy cái gì.
Cho dù hắn có ngu xuẩn đến như thế nào, cũng biết tuyệt đối không thể chạy!
Chỉ cần vị tiền bối này không buông tha cho hắn, động ngón tay út một chút, tấm phù truyền tống kia của hắn có cái tác dụng gì, cho dù cả đời này, hắn cũng khó có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của người ta.