Trong bầu không khí lòng người phần chấn này, Dịch Phong ở một bên yên tĩnh nhìn, trong mắt cũng mang theo về vui mừng và cảm khái.
Đám người này đúng thật là lợi hại.
Người ta mỗi người đều có thu hoạch, tất cả chiến lợi phẩm đều là vật lớn, người này mạnh hơn người kia, nhất là muội tử, càng là thu hoạch được nhiều thi thể ma vật mạnh mẽ như thế.
Đây đúng thật là thần tiên đánh nhau, cao thủ nhiều như mây!
So sánh với người ta, một chút thu hoạch nhỏ bé rác rưởi của mình, đúng thật là xấu hổ nói ra, không bị chê cười đã là không tệ rồi.
Ngươi càng sợ cái gì, thì cái đó lại càng tới.
Ngay lúc Dịch Phong đang yên lặng lười biếng, Chung Ly Mộng mỉm cười quay đầu.
"Dịch công tử, không biết ngươi đi đâu? Nếu như có thu hoạch, không ngại cũng giao ra đi, sau này ta nhất định sẽ hậu tạ"
Lời nói ôn nhu, tất cả ánh mắt đều thân thiện nhìn đến.
Dịch Phong xuất thân bình thường, trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng hắn lại có thể mạo hiểu giúp đỡ, loại đại nghĩa này khiến người khác kính nể, bất luận thu hoạch bao nhiêu, đều sẽ khiến người khác tôn kính.
Thậm chí, cho dù tay không trở về, cũng sẽ không có ai để ý.
Nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Dịch Phong cũng thấy khó khăn.
"Ạch..."
"Thu hoạch, đúng là có một chút"
Càng ngày càng lúng tính, Dịch Phong gãi gãi sau gáy nở nụ cười.
"Chỉ là, thu hoạch của ta vừa nhỏ lại bình thường, mấy cái gộp lại, cũng không bằng thi thể một ma vật lớn mà các ngươi thu hoạch, có thể không hợp với tiêu chuẩn của các ngươi, cái này thật sự rất xấu hổ..."
Vừa mới mở miệng, mọi người không ngoài dự liệu, mỉm cười cổ vũ.
Chung Ly Mộng rộng lượng gật đầu, ôn nhu lên tiếng an ủi.
"Không sao, ngươi có thể đến giúp đỡ, ta đã vô cùng cảm kích, có thu hoạch nghĩa là nhất định đã trải qua gian nan, cho dù chỉ là một ma vật, phần đại nghĩa này, tiểu nữ chắc chắn khắc trong tâm khám!"
Những người còn lại cũng liên tiếp lên tiếng, cũng đều là những lời nói cổ vũ thân thiện.
Một mảnh không khí hòa thuận, Tống Hư Cổ có tuổi tác cũng rất xúc động.
Thế nhân đa số đều theo đuổi danh lợi, người hư vinh ganh đua nhiều vô số kể, có thể ở bên trong hoạn nạn giúp đỡ lẫn nhau, hiếm có được mấy người, bèo nước gặp nhau xuất thủ giúp đỡ, lại càng thêm hiếm có.
Nhìn Dịch Phong lúng túng, Tống Hư Cổ bình thản lên tiếng cổ vũ.
"Dịch công tử, hà tất lại tự coi nhẹ mình"
"Lão phu gặp vô số người, hiếm thấy có người nào nhiệt huyết chính nghĩa như thế, chúng ta cùng giúp Chung Ly nha đầu, hai bên sao có thể phân chia cao thấp?"
Nhìn thấy lão đầu cũng lên tiếng an ủi, Dịch Phong cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
"Vậy thì được, các ngươi nhìn một chút xem có đủ tiêu chuẩn không"
Nói rồi, nhẫn đựng vật chỉ hiện lên ánh sáng lờ mờ.
Mặt băng trước mắt bị ánh sáng chiếm cứ, nhìn phạm vi cũng không lớn, hình như đúng như Dịch Phong nói, thu hoạch rất bình thường.
Nhưng khi ánh sáng kia tiêu tán, tròng mắt tất cả mọi người đều trở nên sững sờ.
"Hả? ?"
Thanh mâu của Chung Ly Mộng không ngừng trừng to, kinh nghi và bất ngờ hiện lên đan xen!
Mặt băng trước mắt.
Thế mà lại có cả hơn một trăm thi thể ma vật, một mảnh đen kịt, số lượng đạt đến tình trạng kinh người, tuy hình thể đúng là nhỏ, nhưng chỉ đơn thuần nói đến số lượng dường như không kém bao nhiêu so với chiến quả của tất cả bọn họ gộp lại.
Đột nhiên toàn trường yên lặng, khuôn mặt mang đầy vẻ chấn kinh!
Lão đạo Tống Hư Cổ ngốc tại chỗ.
Chung Ly Mộng cả mặt kinh ngạc.
Các sư huynh đệ còn lại, đều trừng to mắt!
Tất cả mọi người kinh ngạc đến hoàn toàn không có hành động gì, cũng không có một chút âm thanh nào.
Chỉ có Dịch Phong lúng túng mở miệng, tiếng nói nhẹ nhàng vang vọng bốn phía.
"Trên đường có chút bất ngờ, ta chỉ thu hoạch được hơn một trăm ma thi này"
"Các ngươi đừng nhìn số lượng nhiều, những ma vật này đều rất nhỏ yếu, đoán chừng mười con cộng lại, cũng không so sánh được với một con của các ngươi, không phải ta lén lười biếng, thật sự là tìm khắp bốn phía, chỉ gặp được một chút như thế"
"Các ngươi đừng chê cười, chuyện này không thể trách ta"
Dịch Phong đúng thật là có chút buồn bực.
Đang yên đang lành trên con đường đánh quái, đột nhiên không biết ở đâu nhảy ra một lão đầu trọc không nói võ đức, làm cho hắn không thu hoạch được nhiều, dẫn đến chiến quả xẩu hổ như thế.
Lời nói rất nhỏ, nhưng ở bên tai mọi người lại giống như lôi đình nổ vang!
Mọi người nghe tiếng, trong mắt run lên.
kinh nghi nhìn nhau, trong đầu vẫn còn quanh quẩn đủ mọi từ ngữ không hợp thói thường của Dịch Phong.
Chỉ hơn một chăm con...
Ha ha, chữ "chỉ" thật là tinh diệu.
Đây là lời con người nói sao?
Lời nói nhẹ nhàng, trong lòng mọi người nghe đến tắc nghẹn.
Chung Ly Mộng và các sư huynh đệ khác bờ môi phát khô, cả buổi không nói tiếp được câu nào.