Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 1450: Canh gà của lão phụ thân




Mọi người đang làm việc tràn ngập sùng kính, chỉ là trong lòng thầm than, bọn họ đã sớm quen thuộc với đủ loại đại năng thần thông trên đảo, gạt sang một bên tiếp tục chăm chỉ làm việc, căn bản không để hai tên trò cười kia ở trong lòng.

"Sưu..."

Hai đạo sao băng bay về phía chân trời, phá họa ra một đường vòng cung bi thương.

Bay cả nửa nén hương, mới đáp xuống một ngọn núi lớn cao mười vạn dặm, mặt đất bị chấn đến rung động, trên mặt đất cũng đạp ra hố sâu mấy trượng!

"Oành!

Một tiếng nổ lớn vang lên, chim muông kinh sợ bay tán loạn.

Hố lớn ở núi rừng trong thâm cốc bốc lên bụi mù bay ra bốn phía, không biết qua bao lâu, hai cha con cả người bám đầy bụi đất mới bò lên, không quan tâm đến việc kêu gào, một trận kinh nghi bất định.

Mũi Hùng Trọng chảy ra hai dòng máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, con người không ngừng hiện lên về kinh hãi, một bộ dáng về sống sót sau tai nạn.

"Đây, chuyện này sao có thể!"

Quá kinh khủng, một quyền kia thật sự quá kinh khủng..."

Tất cả trong đầu đều là hình ảnh của một quyền khủng bố kia, hắn lẩm bẩm nói ra thanh âm không ngừng phát run.

Hắn đã không còn tri giác, đến đứng lên cũng không đứng nổi.

Trong lòng run sợ, Hùng Trọng theo bản năng quay đầu.

Lúc này mới phát hiện phụ thân của hắn cũng là đây bụi đất, trên mặt chỉ còn lại thần sắc kinh hãi.

"Một quyền thật là đáng sợ!"

Đến cha hắn cũng bị hù dọa, để đủ có thể khẳng định tu vi của người kia kinh khủng bậc nào.

Không ngoài dự liệu, tám phần là cao thủ cấp Thiên!

Trong nháy mắt, hy vọng duy nhất sụp đổ, Hùng Trọng khó có thể tin, nuốt nước miếng một cái, tràn đầy uất ức vội vàng tra hỏi!

"Ục..."

"Cha!"

"Không phải cha nói, Vân Tỉnh này tuyệt đối không có cao thủ, chỉ có một Dịch Phong có thể gần cấp Thiên thôi sao? Vừa rồi ?

mấy người kia, tại sao lại có tu vi đáng sợ như thế?

Hùng Phấn bị hỏi đến như nghẹn ở cổ họng, sắc mặt hơi khó coi.

Mất mặt ở trước mặt con trai, lại thất sách bị thua, so với bất cứ chuyện gì chuyện này đều khiến hắn lúng túng, nhưng Hùng Phấn cũng không phải hạng người hời hợt, vén mấy sợi tóc bạc trắng lên, thần sắc đã trầm ổn hơn mấy phần.

Trên mặt hắn tràn đầy lắng đọng trấn định của năm tháng, đâu chỉ vượt xa con trai nghìn lần.

Một bên vừa phát ra uy thế vấy bỏ tro bụi trên người mình, một bên trấn định mở miệng.

"Chuyến này tính toán có chút sai, nhưng ta vẫn còn nắm trong lòng bàn tay."

Hùng Phấn nôn nóng trợn to con mắt, vẻ mặt hoài nghi và do dự.

"Cha, chúng ta đều đã như vậy rồi, còn nắm trong lòng bàn tay?"

"Ạch... Hay là chúng ta trở về Lam Tinh đi, Vân Tinh này nhìn có vẻ cũng không yếu, e rằng chuyến này không dễ dàng lắm"

Càng nói càng là căng thẳng, thật sự giống như chim sợ cành cong.

"Bất ngờ đã gặp được cao thủ như thế, vậy thì sợ rằng thanh thiên binh kia cũng không dễ dàng lấy được, vạn nhất lại gặp phải cao thủ gì, chúng ta làm như thế nào mới tốt đây..."

Nhìn thấy con trai đã có ý chịu thất bại, tự tin phí trước tan thành bọt nước.

Hùng Phấn nghiêm khuôn mặt, chỉ hận rèn sắt không thành thép lên tiếng trách mắng nói.

"vớ vẩn!

"Mới có khó khăn trắc trở nhỏ nhỏ đã không gượng dậy nổi, tương lai làm sao có thể trở thành đại khí!"

Dường như là bị lời trách mắng này trấn áp, Hùng Trọng thu lại mấy phần hoảng sợ, trên mặt có chút xấu hổ và không cam lòng.

Thấy sắc mặt có chút chuyển biến tốt đẹp, ngữ khí Hùng Phấn cũng hòa hoãn không Ít.

Khi mở miệng lần nữa, một bộ sảng vẻ tình ý sâu xa.

"Con trai à, không phải cha quá khắc nghiệt, mà thật sự con quá trẻ tuổi, cần phải ổn định tâm cảnh, cố gắng đạt được tiến bộ mới đúng!"

Thấy con trai nhẹ nhàng gật đầu, Hùng Phấn nghiêm túc liên tiếp lên tiếng.

"Chuyến này hoàn toàn đúng là tính toán có chút sai, xem ra Vân Tỉnh không chỉ có một cao thủ, có lẽ Thanh Doãn Tiêm Vân sốt ruột tiêu diệt Ma tộc, không phát hiện ra sự tồn tại của những người khác.

"Có điều, Vân Tinh bế tắc hơn mười vạn năm, về tình về lý tuyệt đối không thể nào có quá nhiều cao thủ, người đến gần cấp Thiên, nhiều nhất cũng chỉ một hai người."

"Vận khí của chúng ta đúng là không tốt lắm, vừa đến đã gặp phải người có chiến lực đỉnh cao của Vân Tinh. Nhưng vi phụ tin tưởng, cái gọi là khổ tận cam lai, sau đó nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió!"

"Con trai, con phải nhớ kỹ, người thành chuyện lớn nhất định cần phải bất khuất mới được!"

Hùng Trọng nghe đến trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ, dần dần đã có lòng tin.

"Con trai xin nhận dạy bảo."

Qua một hồi phân tích của lão cha, Hùng Trọng mói cảm nhận được tầm mắt và tâm cảnh của bản thân không đủ, nghĩ đến bóng hình xinh đẹp của Thanh Doãn Tiêm Vân, âm thầm thề tiến bộ.

Cho dù gặp phải thất bại, ý chí chiến đấu không giảm mà ngược lại còn tăng!