Đột nhiên.
Thanh Doãn Tiêm Vân chú ý đến thanh đại đao Dịch Phong gác trên vai, trong mắt lóe ra từng tia nghi hoặc.
Rõ ràng nhìn có vẻ rất bình thường, thế mà ở trước mặt thiên binh lại không có một chút tình trạng bất thường nào, nếu như là thánh khí bình thường, e rằng lúc này đều đã bị áp chế đến ảm đạm không có ánh sáng mới đúng.
Nhìn theo bề ngoài thô ráp của trường đao này, theo lý mà nói cho dù run rẩy vỡ vụn cũng không quá đáng.
Càng nhìn càng là kinh nghi.
Thanh mâu của Thanh Doãn Tiêm Vân dần dần mở to, dường như phát hiện ra một thân tướng đáng sợ.
Cây đao này của Dịch Phong tiền bối.
Hình như... Cũng là thiên binh!
Nếu không, tuyệt đối không thể nào chống đỡ được uy áp của thiên binh gần trong gang tấc!
Bạch!
Cuối cùng chân tướng kinh người cũng xuất hiện, tròng mắt của Thanh Doãn Tiêm Vân mở to.
Vốn dĩ nàng cho rằng, Dịch Phong tiền bối có thể phá được đại trận, hoàn toàn dựa vào tu vi khủng bố, bây giờ xem ra, binh khí của tiền bối ít nhất cũng là dạng cấp bậc thiên binh.
Vậy thì càng đáng sợ hơn rồi!
Cho dù là ở Lam Tỉnh, thiên binh cũng là thứ không phải người thưởng có thể có được!
Ở trong Vân Tinh bế tắc mười vạn năm này, có một thiên binh thì càng thêm hiếm lạ, tu vi của Dịch Phong tiền bối nhất định rất đáng sợ, nhưng loại bối cảnh khiến người ta suy nghĩ sâu xa này lại càng đáng sợ hơn gấp mấy lần.
Lại là một trận kinh sợ.
Thanh Doãn Tiêm Vân tự mình cảm nhận được đạo lý thiên ngoại hữu thiên, không còn một chút cảm giác trời sinh ưu việt nào như đã từng có nữa.
Nhẹ nhàng hành lễ, đến mắt cũng không dám tùy tiện nhìn về phía Dịch Phong.
"Tiền bối"
"Chuyến này hoàn toàn dựa vào ngài tương trợ, nhưng cánh cửa Tinh Không này còn chưa bị phá, mong rằng tiền bối nhường bước một chút, để cho vãn bối hoàn thành nhiệm vụ lần này."
Nghe ý tứ này, lại không có quái để đánh rồi?
Dịch Phong nghe đến sững sờ, trong lòng thất vọng.
Thanh Doãn Tiêm Vân cầm kiếm bước ra, kiếm ý khủng bố phân tán bốn phía, ánh sáng màu lục lam đan xen quấn quanh thân, giống như thần nữ trong tranh, toàn thân tản ra khí tức thanh lãnh không thể xâm phạm.
"Tiền bối, mời lui ra phía sau mấy bước"
Nghe tiếng, Dịch Phong bất đắc dĩ lui lại, cùng hai người tùy tùng đứng ở bên ngoài mấy trượng.
Hai tay Thanh Doãn Tiêm Vân cầm kiếm, bảo thạch cũng bắt đầu phát ra hào quang lấp lánh, thần kiếm thiên binh lại lần nữa bị đánh thức, vô số ánh sáng lóa mắt ngưng kết xen lẫn, xông thẳng vào bầu trời tối tăm.
Thân hình cao gầy thon dài, ở phía trước cửa lớn lại hiện ra nhỏ bé như thế, nhưng lại có khí tràng khủng bố, giống như bản thân chính là một thanh thần kiếm, sương mù đen ô uế căn bản không dám nhiễm vào.
Ổ trước mặt hào quang lấp lánh kia, sương mù đen mênh mông bị chiếu sáng, không ngừng điên cuồng cuồn cuộn nhường bước.
Theo một kiếm chém ra, cánh cửa Tinh Không bị kiếm mang một nhát chém thành hai, mặt đất bắt đầu rung động, cửa lớn kia bị bao phủ trong kiếm mang vô tận, sương mù màu đen trong cánh cửa điên cuồng chạy trốn vào sâu bên trong, giống như là bị chặt đứt đường sống.
"Oanh!"
Chấn động vang vọng, thiên địa ong ong.
Cánh cửa Tinh Không to lớn bị ánh sáng nuốt chửng, đầu lâu to lớn cũng biến thành bột mịn.
Ngay lập tức.
Sương mù đen đã từng tràn ngập đất trời dần dần tiêu tán, mặt đất rung động càng ngày càng rõ ràng, sương mù mờ mịt ở trên con đường cũng trở nên rõ ràng, tất cả xương trắng và hoa đỏ màu máu, đều giống như gỗ mục ngàn năm tiêu tán theo gió...
Ánh nắng dần dần xuyên thấu qua tầng mây, mặt đất hoang vu hiện ra cảnh tượng chân thật.
Không còn một chút sương mù đen nào, cũng không còn con đường xương trắng khiến người ta sợ hãi kia, cánh cửa Tinh Không triệt để không còn bóng dáng, phảng phất giống như chẳng qua chỉ là ảo ánh trong mơ, cho dù tràn đấy vết thương, nhưng cuối cũng đất trời vẫn khôi phục dáng vẻ nhẹ nhàng.
Rẽ mây nhìn thấy mặt trời, chiếu sáng khắp thiên địa.
Đã từng là u ám vô biên vô tận, cuối cùng bị ánh ắng tràn ngập ấm áp xua tan!
Hai người thuộc hạ ở đối diện, vẻ mặt phần chấn nắm quyền hô to.
"Thành công!"
"Quá tốt rồi, cuối cùng cũng đại công cáo thành!"
Dịch Phong đứng ngoài quan sát mặt không biểu cảm, một loại cảm giác vô vị tẻ nhạt xông thẳng lên đầu.
Người với người vui vẻ buồn bã đều không giống nhau, hắn thật sự là không thể nào vui vẻ nối, còn chưa dùng lực xuất thủ, mà Ma tộc gì đó cứ như thế là xong rồi.
Mẹ nó...
Thở dài một hơi, Dịch Phong mới hỏi tiếp: "Các ngươi còn có cái gì muốn làm không? Có cần đi nơi khác xem một chút không?"
Thanh Doãn Tiêm Vân nghe tiếng mỉm cười.
"Chúng ta đi đên Vân Tinh chính là vì Ma tộc, trước mắt cánh cửa Tinh Không đã bị hủy, trong thời gian ngắn Ma tộc sẽ không tạo được uy hiếp với Vân Tinh, chúng ta cũng không cần thiết đi nơi khác, bây giờ lập tức đi về bẩm báo tất cả những chuyện này."