Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 144: Người mặc áo bào đen trên ghế




Cùng lúc đó, sức mạnh này kéo hắn xuống mặt đất.

Sắc mặt Diệp Bắc thay đổi.

Còn chưa kịp phản ứng, đã đập rầm một tiếng trên mặt đất.

Khi hắn gian nan đứng lên, nhất thời phát hiện chỗ lối đi cách đó không xa có một chiếc ghế nằm được đặt ra.

Trên ghế nằm, một người mặc áo bào đen đang nằm bắt chéo chân khiêu khích, bên cạnh hắn, còn một con chó vênh váo hống hách… Không, là Phệ Thiên Yêu Lang.

“Ngươi là ai?”

Diệp Bắc ôm ngực, nhíu mày nhìn người mặc áo bào đen trước mắt, lại cảm giác không nhận ra bất cứ điều gì.

Nhưng căn bản người mặc áo bào đen không để ý tới hắn, tiếp tục ngửa đầu nằm trên ghế nằm, dường như đang tắm ánh mặt trời, thậm chí không thèm liếc hắn một cái.

“Ta đang hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”

Mặc dù đối mặt với một người mà hắn nhìn không thấu, nhưng công kích bất ngờ lúc trước cộng thêm sự khinh miệt lúc này, nhất thời làm cho trong lòng Diệp Bắc tràn ngập tức giận, khiến hắn bay thẳng đến chỗ người mặc áo bào đen quát lên một tiếng.

Những lời nói của Diệp Bắc vừa dứt, người mặc áo choàng đen ngồi trên ghế nằm kia ầm ầm đứng lên.

Bàn tay hắn chậm rãi vươn ra.

Một lần nữa, đè xuống mạnh mẽ!

“Rắc!”

“Á!”

Âm thanh chói tai truyền đến, song song với tiếng kêu thê lương thảm thiết của Diệp Bắc, đó là hắn nhìn thấy xương đùi hai chân mình trực tiếp nổ tung.

“Ầm!”

Dưới xương đùi nổ tung, Diệp Bắc vừa mới đứng lên đã trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất, đồng thời trong ánh mắt lan tràn ra vẻ sợ hãi vô cùng, gắt gao nhìn chằm chằm người mặc áo bào đen phía trước.

“Biết sai chưa?”

Rốt cuộc, dưới áo bào đen kia truyền ra giọng nói lạnh lẽo làm lay động mặt đất.

Diệp Bắc cắn chặt răng, vẻ mặt không cam lòng, đau đớn kịch liệt cũng làm cho trán của hắn lấm tấm mồ hôi lạnh.

Nhưng mà, hắn chần chừ một lát, người mặc áo bào đen lại biến mất không thấy tăm hơi đâu, lúc hắn bình tĩnh trở lại thì kẻ đó lại xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Một bàn tay trực tiếp hạ xuống trên cổ Diệp Bắc nhấc bổng hắn lên.

“Ta hỏi lại ngươi, biết sai chưa?”

Dưới áo choàng đen, giọng nói lạnh lùng ấy truyền đến lần thứ hai.

“Biết biết biết sai rồi…”

Lúc này đây, Diệp Bắc không dám chần chừ chút nào, trong cổ họng phát ra âm thanh lắp bắp dồn dập làm lay động mặt đất.

Ầm!

Diệp Bắc bị ném rơi trên mặt đất một lần nữa, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện người mặc áo bào đen kia không biết đã trở lại trên ghế nằm từ lúc nào.

Cảnh tượng này, nhất thời dọa hắn cho tim hắn như vọt ra ngoài.

Quả thật thực lực của người mặc áo bào đen trước mắt này làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng, hắn đường đường có tu vi Võ Hoàng, vậy mà bóng dáng của người ta cũng không nắm bắt được.

Người này rốt cuộc là ai?

Vì sao ngăn cản hắn ở đây?

Không kìm được, hắn hạ thấp thái độ hỏi một lần nữa: “Xin hỏi tiền bối, không biết có khi nào ta vô tình đắc tội với ngươi, khiến cho tiền bối ngăn cản ta ở đây?”

“Quả thật ngươi không đắc tội ta.” Người mặc áo bào đen nói.

Lời này nhất thời làm cho Diệp Bắc tràn ngập ngờ vực, nhưng hắn còn chưa nói chuyện, người mặc áo bào đen lại nặng nề nói: “Nhưng ngươi, đắc tội chủ nhân của ta!”

“Chủ nhân của ngươi?”

Những lời này của người mặc áo bào đen, lập tức làm cho Diệp Bắc sững sờ.

Chỉ là người mặc áo bào đen này, bình thường hắn đã không chọc vào nổi, chứ đừng nói tới chủ nhân của người mặc áo bào đen, người đó chắc chắn là người cao cấp hơn vô số lần, chỉ sợ hắn còn chưa nhìn thấy bao giờ.

“Tiền bối, liệu ngươi có hiểu nhầm gì không?” Diệp Bắc thật cẩn thận hỏi han.

Nhưng hắn vừa mới nói xong thì dường như phản ứng lại, nhất thời xù lông nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi là người của võ quán?”

Người mặc áo bào đen vẫn chưa nói chuyện, hiển nhiên đã ngầm thừa nhận.

Thấy thế, yết hầu Diệp Bắc lên xuống, nuốt một ngụm nước miếng, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng.

Hắn không thể nào ngờ, vậy mà người mặc áo bào đen khủng bố trước mắt này lại là người của võ quán kia, hơn nữa nghe trong lời nói của hắn, dường như chính là người hầu của Dịch Phong.

Một tên người hầu còn có vô số thủ đoạn đến hắn không nhìn ra được, vậy Dịch Phong phải mạnh tới mức nào chứ?

Ừng ực.

Hắn lại nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt xám xịt.

Dường như cục sắt này còn cứng hơn so với tưởng tượng của hắn rất nhiều!

Mà trong lúc này, đám người Thanh Sơn lão tổ và đồng đạo của Diệp Bắc cũng chạy tới đây, vừa khéo nghe được đối thoại giữa hai người cũng lập tức giật mình.

Tiên sinh.

Từ khi nào lại có một vị người hầu cường đại như vậy?

Chỉ có điều, khi hắn nhìn thấy Ngao Khánh bên cạnh người mặc áo bào đen, hắn lập tức xác nhận người mặc áo bào đen này quả thật là người của võ quán. Dù sao con chó này… ách, suýt nữa thì bị tiên sinh làm thịt để chiêu đãi hắn.

Không nhiều lời, Thanh Sơn lão tổ dẫn theo mọi người quỳ gối trên mặt đất, nửa câu cũng không dám nói.

“Ngươi có biết hay không, lần trước ngươi chạy đến võ quán làm loạn, khiến cho chủ nhân của ta rất không vui.” Dưới áo bào đen, Khô Lâu lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Diệp Bắc run rẩy.